Ninh Thư phát hiện nhiệm vụ lần này so với thế giới nhiệm vụ trước còn muốn hố cha hơn.
Bởi vì hiện tại khế ước đã lập thành công, muốn giải trừ khế ước vô cùng không dễ dàng.
Hiện tại, Ngọc Lưu Li vẫn còn nhược kê, sao có thể chịu giải trừ khế ước, từ bỏ trợ lực lớn như vậy chứ.
Hơn nữa, còn là thần thú, khế ước thần thú là một việc có mặt mũi cỡ nào.
Uy hϊếp Ngọc Lưu Li giải trừ khế ước, nếu có khả năng Khổng Lâm đã làm vậy từ sớm rồi.
Nếu bức Ngọc Lưu Li nóng nảy, trực tiếp gϊếŧ nàng luôn, còn có pháp tắc thiên địa thay Ngọc Lưu Li thu thập.
Bởi vì quy tắc khế ước chính là như vậy.
Trong lòng Ninh Thư không ngừng ngọa tào ngạo tào, cảm giác nghẹn khuất, không thể nề hà, không thể không bảo hộ Ngọc Lưu Li, bởi vì nếu Ngọc Lưu Li chết, nàng cũng không sống được.
Ngay cả Khổng Lâm cũng không biết nên làm thế nào để đơn phương động đến khế ước, thì nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Tính tới tính lui cũng chỉ có kết cục là tìm chết.
Nhân sinh thực bất đắc dĩ, mỗi người đều bị hãm sâu trong đầm lầy.
Hiện tại, Ngọc Lưu Li nhỏ yếu, cần phải có một thực lực cường đại hơn bảo hộ nàng ta, sao có thể bảo nàng ta một mình đi trang bức, nghiền áp người khác thuần phục mình.
Cho nên mới chọn Khổng Lâm.
Tưởng tượng như vậy thôi, nhưng kỳ thật Khổng Lâm cũng có cảm giác bản thân là một quân cờ.
Nhưng nếu muốn nhảy ra khỏi bàn cờ, thì cũng lực bất tòng tâm, vì thực lực bản thân quá mức nhỏ yếu.
Việc Khổng Lâm vất vả tu luyện, vất vả trở thành thần thú liền trông có vẻ buồn cười.
Khổng Lâm không phải chưa từng nghĩ tới việc gϊếŧ chết nhân loại nhỏ yếu này, nhưng mà một khi loại ý niệm này được sinh ra, linh hồn sẽ chấn động không ngừng, giống như tuy thời phải chịu cảnh hồn phi phách tán.
Bất kể phương pháp nào để có được tự do, Khổng Lâm đều đã dùng thử qua, nhưng cũng không có cái trứng gì dùng, bởi vì người ta nắm tử huyệt của hắn.
Ninh Thư lại một lần nữa nhìn thoáng qua ảnh ngược dưới nước, sờ sờ mặt, móa nó, quá soái.
Ninh Thư bị vẻ soái ca của mình thu hút, sau đó quyết đoán dời tầm mắt đi.
Hiện tại phải đi tìm đồ ăn cho Ngọc Lưu Li.
Quả thực nơi đây là phạm vi sinh sống của Khổng Lâm.
Bởi vì có thần thú Khổng Lâm sinh sống ở đây, nên có rất ít những linh thú khác xâm lấn vào lãnh địa của Khổng Lâm.
Linh thú nhỏ có thể ăn đều không thấy.
Ninh Thư làm cho có lệ mà tìm một ít trái cây mang về.
Ngọc Lưu Li thực cảnh giác mà nhìn chúng quanh, lúc nhìn thấy Ninh Thư, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Sao lại đi lâu quá vậy."
Ngọc Lưu Li thấy Ninh Thư không có săn mồi, thì nhăn mày liễu lại, hỏi: "Không có đồ ăn sao?"
Thần sắc Ninh Thư cao ngạo, "Một mảnh rừng này đều là lãnh địa của ta, không có linh thú nào khác."
Uy áp của thần thú khiến cho những linh thú bình thường không thể chịu đựng được.
Ninh Thư lấy ra mấy thứ trái cây, "Nhiêu đây ngươi lấy ăn tạm đi."
"Về sau loại việc tìm thức ăn này ngươi tự mình giải quyết đi, ta là thần thú, không phải gã sai vặt của ngươi." Ninh Thư nói rõ lập trường của mình, bằng không về sau có chuyện gì cũng sai nàng làm.
Ngọc Lưu Li nhìn mấy quả trái cây trong tay Ninh Thư, xanh không ra xanh, đỏ không ra đỏ, liền thấy ăn không ngon, nhịn không được mà trừu trừu khóe miệng.
Con khổng tước này quá cao ngạo đi, hiện tại đã thành khế ước thần thú của nàng rồi, còn chưa thấy rõ ràng trạng huống của mình đi.
"Ngươi là thần thú, nhưng hiện tại đã là thần thú khế ước của ta." Ngọc Lưu Li lãnh lệ nói, thực khí phách.
Ninh Thư ngắm ngắm mấy ngón tay thon dài như ngọc, "Thế cho nên?"
"Tuy rằng ngươi là thần thú, nhưng hiện tại chỉ cần một ý niệm của ta thôi, cũng có thể khiến ngươi chết." Ngọc Lưu Li không muốn nhân nhượng nói.
Hiện tại Ngọc Lưu Li và Ninh Thư đều đang tranh đoạt ưu thế thân phận.
"Cường giả vi tôn, nếu ngươi đánh thắng được ta, thì cái gì ta cũng nghe theo ngươi." Ninh Thư thả người nhảy lên trên cây, tay gối sau ót, nằm nhàn nhã ở trên cây.
"Ngươi cũng đừng quên, là ta khế ước ngươi, là khế ước chủ tớ, ta là chủ còn ngươi là tớ." Ngọc Lưu Li có chút buồn bực nói.
Khế ước một thần thú, cư nhiên còn là thần thú đầu tiên.
"Chỉ cần ngươi đánh thắng được ta, ta sẽ mặc cho ngươi sai phái, nếu thực lực của ngươi nhược kê, còn bắt ta hầu hạ ngươi, vậy người bảo ta tự bạo luôn đi."
Ninh Thư biết hiện tại Ngọc Lưu Li sẽ không để nàng chết, Ngọc Lưu Li còn chưa trưởng thành, chưa đủ thực lực cường đại để đối phó với kể thù của nàng ta.
Nàng ta có thể vượt cấp đi khiêu chiến, nhưng không thể vượt cấp quá nhiều, vì chỉ có một còn thần thú để đấu.
Bộ ngực Ngọc Lưu Li phập phồng, thở ra một hơi thật dài, nâng đầu hướng Ninh Thư đang nằm ở trên cây, kiên định nói: "Một ngày nào đó ngươi sẽ phải cam tâm tình nguyện đi theo ta."
"Hiện tại ta còn yếu, nhưng không đại biểu cho sau này ta vẫn luôn yếu, ta còn sẽ cường đại hơn cả ngươi cho coi." Thanh âm của Ngọc Lưu Li leng keng hữu lực.
Rốt cuộc là người đã trải qua một đời làm đặc công, bộ dáng khí phách này rất có mị lực.
Ninh Thư nhắm mắt lại, y quyết phiêu phiêu, từ trong lỗ mũi 'ừ' một tiếng, "Vậy ngươi cố lên nha, đánh bại được ta, sau đó giải trừ cái khế ước với một còn thần thú yếu như gà rừng là ta."
Mau mau tới bạch bạch bạch đánh lên mặt ta nha.
Ngọc Lưu Li hừ lạnh một tiếng, "Nhất định ta sẽ."
Ngọc Lưu Li không ăn trái cây mà Ninh Thư tìm về, mà tự mình đi tìm đồ ăn.
Kỳ thật trong lòng Ngọc Lưu Li thở ra một hơi nhẹ nhõm, tuy rằng chỉ khổng tước này thực cứng đầu, nhưng dù sao cũng là thần thú, thực lực khẳng định sẽ không yếu.
Tánh mạng của cả hai bị buộc vào nhau, lúc gặp nguy hiểm khổng tước khẳng định là sẽ cứu nàng, vì nếu nàng chết thì khổng tước cũng sẽ chết theo.
Vì tánh mạng của mình nên sẽ không mặc kệ cho nàng chết.
Hiện tại chỉ có cái khế ước này mới có thể thúc ước được khổng tước.
Ninh Thư thấy Ngọc Lưu Li tự mình cầm chủy thủ đi săn thú, thì ngồi xếp bằng lại bắt đầu tu luyện.
Trong ý thức hải có một viên ngân bạch nhỏ xíu như hạt gạo, đây hẳn là ý thức của Ngọc Lưu Li.
Chính cái hạt gạo nhỏ này đang khống chế vận mệnh của nàng.
Ninh Thư thử dùng thần lực đυ.ng vào nó, nhưng mới vừa tiếp xúc đã bị nó bắn ngược trở lại.
Hơn nữa, linh hồn còn bị chấn động tới.
Đây không phải khế ước đơn thuần, mà là khế ước có sự bảo hộ của pháp tắc thiên địa.
Kỳ thật chính là muốn thoát khỏi pháp tắc của thiên địa, thoát khỏi Ngọc Lưu Li.
Nhưng mà pháp tắc thiên địa làm sao có thể tránh thoát a.
Nhiệm vụ này......
Người ủy thác Khổng Lâm tu luyện dựa vào việc hấp thu tinh hoa thiên địa, phun ra nuốt vào linh khí.
Ninh Thư vận hành Tuyệt Thế Võ Công, rất nhanh linh khí đã dũng mãnh hướng vào trong thân thể của Ninh Thư.
Quả nhiên, loại thế giới này vẫn tự luyện thoải mái nhất, có đầy đủ linh khí.
Ngọc Lưu Li cầm chủy thủ quay về, đồng thời kéo theo một con linh thú.
Ninh Thư thấy Ngọc Lưu Li đã trở lại, nên ngừng tu luyện, nhìn Ngọc Lưu Li xử lý con mồi.
Ngọc Lưu Li cầm chủy thủ mổ bụng linh thú, chuẩn bị nhóm lửa nướng ăn.
Cũng may có uy áp của Ninh Thư, nên mùi máu tươi nồng nặc như vậy mới không dẫn những con linh thú khác tới.
Trong thân thể linh thú có linh khí, linh thú sẽ săn gϊếŧ lẫn nhau để bổ sung năng lượng vào trong cơ thể.
Đây cũng là một phương thức để cường đại.
Tựa hồ muốn ở trước mặt Ninh Thư tỏ rõ khẩu khí, nên Ngọc Lưu Li chuyên nghiệp triển lãm một hơi công phu rèn luyện của nữ đặc công.
Làm như thế nào để nhóm lửa tại chỗ, làm sao để xử lý con mồi, thậm chí còn tìm được gia vị tẩm ướp ở chung quanh, rắc lên trên thịt, rồi đặt lên lửa nướng.
Mùi thịt nướng khiến người nghe thèm nhỏ dãi.
Ngọc Lưu Li thỉnh thoảng lại lé mắt nhìn Ninh Thư, tựa hồ muốn xem Ninh Thư có đang thèm nhỏ dãi thịt nướng của mình không.
Ngọc Lưu Li nướng xong, nhưng không mời Ninh Thư ăn, mà ngồi ăn một mình.
Phỏng chừng muốn Ninh Thư chịu đựng không được cám dỗ của mỹ thực rồi mới đưa Ninh Thư ăn, vãn hồi lại chút mặt mũi của mình.