Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Mẫn Hạo Sơ đau, rất đau, cái mông của hắn cực kỳ đau dớn, phần eo chỉ cần cử động một chút thôi cũng đau tới nỗi không thể chịu được.

Mẫn Hạo Sơ túm lấy cổ áo cảnh sát, cứ như chính người cảnh sát này xâm hại người của hắn, nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng: “Nhất định phải bắt được người đêm qua cho tôi.”

Hắn bị người tập kích đánh lén, sau đó bị kẻ xấu xâm hại, đã vậy lại còn bị xâm hại đằng sau, chỉ cần nhìn qua cũng rõ là do đàn ông làm.

Cmn, hắn bị đàn ông đè.

Lại còn vào lúc không có ý thức nữa chứ, đây cmn là cưỡng………. gian rồi.

Mẫn Hạo Sơ thế nào cũng không tưởng tượng nổi ra loại chuyện này sẽ phát sinh trên người hắn.

Đây là vấn đề tôn nghiêm, nếu là Mẫn Hạo Sơ đè tên khác, thì cho dù có bị người khác nói ra nói vào, cũng sẽ chỉ nói một câu, thích thì chơi thôi.

Nhưng hiện giờ, hắn là người bị đè, chuyện này liên quan tới vấn đề danh dự, tôn nghiêm của đàn ông đấy có biết không hả.

Thật ghê tởm, còn không biết mắt mũi, đầu cua tai nheo thằng đè mình.

Đã vậy còn không rõ tên đó có bệnh tật gì trên người hay không, chẳng may lại lây nhiễm truyền bệnh gì cho hắn thì sao.

Nếu chuyện này mà truyền về nước, tuyệt đối Mẫn Hạo Sơ sẽ trở thành trò cười.

Còn khiến cho ba của Mẫn Hạo Sơ càng thêm thất vọng đối với hắn.

“Nhất định phải bắt được hắn cho tôi……..” Mẫn Hạo Sơ càng nghĩ càng giận, tức tối rít gào, ngay sau đó á một tiếng, ôm ngực.

Trái tim đập rất nhanh, đau thắt lại.

Hơn nữa càng lúc càng đau, đau đến mức môi Mẫn Hạo Sơ tái xanh lại.

Mẫn Hạo Sơ ôm ngực, mồ hôi đầy đầu.

“Cậu không sao chứ?”

Mẫn Hạo Sơ nói: “Đưa tôi đi bệnh viện.”

Tới bệnh viện tiêm thuốc an thần xong, trái tim mới đập chậm lại, không còn đau như vừa nãy nữa.

Trong lòng Mẫn Hạo Sơ có dự cảm bất an, hỏi: “Tim tôi sao vậy?”

“Không có vấn đề gì, tim cậu chỉ hơi co thắt một chút thôi, lúc không có chuyện gì thì phải đảm bảo tâm tình luôn trong trạng thái bình tĩnh.”  Bác sĩ nói.

Mẫn Hạo Sơ hỏi: “Có phải tôi bị bệnh tim không?”

“Tim cậu không có vấn đề gì cả, nhưng lại dễ dàng bị co thắt, về sau phải chú ý chăm sóc cẩn thận.” Bác sĩ kiến nghị nói thêm: “Đừng vận động quá kịch liệt, nếu không sau này dễ bị suy tim lắm.”

Mặt Mẫn Hạo Sơ xám ngoét nói không ra lời, cuộc đời đả kích nối tiếp đả kích.

Bị một thằng không biết ở đâu đè người, giờ lại còn nghe tin tim có vấn đề, thế này thì còn chơi bời cái mọe gì nữa.

“Nhưng nhà tôi không có ai có tiền sử bệnh tim cả, tại sao tim tôi lại có vấn đề?” Mẫn Hạo Sơ không muốn hiểu.

“Bệnh tim không nhất định là do di truyền, bệnh này còn liên quan tới thói quen sinh hoạt cá nhân mỗi người nữa.”

Mẫn Hạo Sơ túm ngực thay quần áo rời viện, trái tim đập thình thịch nhói đau, phía dưới cũng đau theo từng chuyển động.

Mẫn Hạo Sơ cảm thấy đời mình tan tác chim muông thật gòy.

Từ nay về sau, hắn không còn là người khỏe mạnh, không thể tự do nhảy nhót, không thể có những rung động cảm xúc kịch liệt như bao người bình thường khác nữa.

Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.

Sao tự nhiên lại mắc phải bệnh tim?

Mẫn Hạo Sơ nghĩ mãi cũng không hiểu sao hắn lại ngủ trên đường.

Bỗng dưng ngã xuống mặt đất, trong ký ức của Mẫn Hạo Sơ, có một người không ngừng chạm vào hắn.

Mẫn Hạo Sơ gắt gao giấu kín chuyện này, kể cả là Ẩu Hạo Hiên ở cùng cũng không nói cho biết.

“Đêm qua mày không về nhà, làm gì đấy hả, không phải là………..” Ẩu Hạo Hiên ý vị thâm trường nhìn Mẫn Hạo Sơ, chau mày: “Sắc mặt mày sao kém thế, chẳng nhẽ đánh nhau kịch liệt lâu quá à?”

“Tao bảo với mày này….” Ẩu Hạo Hiên uống cà phê nhìn Mẫn Hạo Sơ nói, “Phải cẩn thận đấy, mấy đứa con gái nước ngoài này bạo dạn lắm, tao thích mấy đứa ngây ngô ở nhà hơn.”

Mẫn Hạo Sơ không muốn nói chuyện, nói với Ẩu Hạo Hiên: “Tha cho tao đi, hôm nay tao không đi đâu.”

Ẩu Hạo Hiên nhún vai.

Không đến nhà hàng làm việc, Ninh Thư ở nhà tu luyện tới tận sáng hôm sau, sau đó ra khỏi cửa đi mua bữa sáng.

Sau đó tìm vị trí  Ẩu Hạo Hiên đua xe trên mạng.

Hoạt động nguy hiểm như đua xe, nếu có xảy ra chuyện gì cũng bình thường như cân đường hộp sữa.

Giờ phải kiểm tra rõ ràng xem Ẩu Hạo Hiên đua xe ở chỗ nào.

Sau đó rồi từ từ mưu tính, lên kế hoạch.

Ninh Thư tính toán lùi thời gian Ẩu Hạo Hiên gặp tai nạn xe cộ lại, nếu thường xuyên xảy ra sự cố thế này, khẳng định sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Ninh Thư không muốn cho ai khác biết tới sự tồn tại của mình.

Phải lén lút, sống ẩn dật như u linh vậy, thì mới sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa được.

Bị sa thải ở nhà hàng, Ninh Thư cũng chỉ có thể đi tìm việc một lần nữa.

Tới nhà hàng nhỏ làm việc, mệt phết đấy, đã vậy lương lậu lại còn chẳng được bao nhiêu, nhưng lại có chỗ tốt là bao ăn.

Có miếng cơm đút vào mồm là được, ăn được là sống được.

Nói nữa, trên người cô còn có Tích Cốc Đan, tiền kiếm được có thể tích lũy lại.

Giờ cô đang thiếu tiền trầm trọng.

Ninh Thư vừa cắn hamburger vừa lướt di động tra chỗ đua xe.

Tra cứu mấy chỗ đám con nhà giàu thích theo đuổi kích thích hay tụ tập.

Cuối cùng phát hiện ra ngọn núi Taki, đường trên núi Taki này quanh co uốn lượn, có chín chặng mười tám khúc cua, cực kỳ khảo nghiệm kỹ thuật lái xe.

Đã vậy, chỗ này còn tương đối hẻo lánh, không ồn ào tới người dân xung quanh, cũng không bị cảnh sát tóm gáy.

Đương nhiên, đây cũng là chỗ cho mấy thành phần yêu xe mê tốc độ thể hiện, tránh cho bọn chúng đua xe trong nội thành, thế mới nguy hiểm.

Buổi tối, nơi này trở thành thiên đường của hội nhóm đua xe, người tham gia tất cả đều là kẻ có tiền.

Đương nhiên trong này cũng có giao dịch cá độ, rửa tiền gì đó, đã thế giá trị lại còn cực lớn.

Ninh Thư xin nghỉ, buổi tối không có xe nào đi tới núi Taki, trời chập choạng tối, cơ bản không có ai đi tới nơi này.

Nếu gặp phải đứa nào lái xe có tính cách cộc cằn hung dữ, trực tiếp lái xe cán qua người.

Cực hung tàn.

Ninh Thư tới điểm xuất phát, ở điểm xuất phát có tiếng người ồn ào, đủ thể loại người, còn có cả hoạt náo viên xinh đẹp trong đội đua xe đang nhảy múa tít mù.

Mọi người xung quanh ồn ào.

Song rất nhanh Ninh Thư đã bị đuổi ra ngoài, bởi vì cô không có vé vào cửa và không đủ điều kiện để xem trận đua xe.

Ninh Thư: ……..

Không có tư cách thì không có tư cách, cô tới sườn núi núp tạm là được.

Song cái gì nên biết thì vẫn biết.

Ẩu Hạo Hiên lái xe thể thao màu vàng, khoác trên mình bộ quần áo đua xe, đẹp trai mê người.

Mê hoặc hết đám hoạt náo viên tóc vàng xinh đẹp, khiến bọn họ hò hét chói tai.

Có vẻ như  Ẩu Hạo Hiên thích những hoạt động thế này, ở trong nước quản giáo nghiêm ngặt, nhưng qua nơi này, có vẻ như đã khai phá, phát hiện ra được sở thích mới của bản thân.

Ninh Thư trở về tiếp tục làm công việc hàng ngày, tiện thể thăm dò, tính toán quy luật thời gian Ẩu Hạo Hiên đua xe, không phải tối nào Ẩu Hạo Hiên cũng đi đua xe như vậy.

Ngày ngày Ninh Thư chắt bóp từng đồng từng cắc tiền lương đáng thương lại, gặm hamburger, mùi vị hamburger thật sự chẳng ngon lành gì.

Nhưng cô lại không có điều kiện để nấu nướng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!