Dịch: Kemkensi
Biên:.***
Tên này chắc chắn mắc chứng rối loạn làm tổn thương da (Skin – picking disorder hay excoriation disorder), cô chạy qua bao thế giới cũng chưa từng gặp phải loại biến thái này.
Đã vậy còn nhặt cành cây trên mặt đất lên, chưa khử trùng khử khuẩn gì đâm vào tay cô nữa chứ.
Lại còn lau tay vào người cô, vui cái cục c*t.
Đi tới đế quốc Orc và chỗ ẩn náu của loài rồng, cũng không thấy thêm căn nguyên thế giới.
Quả nhiên căn nguyên thế giới không dễ gì có được.
Thanh niên xức nước hoa và thanh niên tóc bạc sắp thu thập hết sinh vật ở vị diện này vào thế giới riêng của hai người họ.
Nhưng vẫn chưa thấy giáo y đại thúc lấy thế giới của hắn ra.
Cũng không biết vật dẫn hắn dùng để xây dựng thế giới là gì.
Ninh Thư tuy tò mò thế giới của hắn, nhưng cũng không hỏi.
Nhích lại nịnh bợ chắc chắn mất hết mặt mũi, tự rước lấy nhục nhã, ko có ý nghĩa gì.
Hành trình về sau, Ninh Thư không còn gặp được căn nguyên thế giới nào nữa.
Song nói gì thì nói căn nguyên thế giới không dễ gì gặp được. . Ngôn Tình Cổ Đại
Có thể gặp được một cái đã quá thỏa mãn rồi, tuy rằng thế giới này không thể nghịch tập thành công, nhưng ít nhất cũng có căn nguyên thế giới bù đắp lại.
Đủ để đền bù tất cả tổn thất.
Cuối cùng nhân loại được thu vào thế giới của thanh niên tóc bạc.
Tuy thanh niên tóc bạc không tỏ vẻ gì, nhưng Ninh Thư vẫn có thể cảm nhận được hắn không vui.
Đã vậy, hắn cũng không thu hết tất cả nhân loại, mà tiến hành sàng lọc chọn lựa kỹ càng.
Chắc chỉ chọn người có công đức, hoặc người tốt.
Ngay tới đám orc còn hốt đi hết, thế mà tới loài người lại đi kén cá chọn canh.
Phần lớn loài người bị bỏ lại.
Tại sao nhân loại không được yêu mến vậy nhỉ?
Rất nhiều giống loài biến mất, thế giới này có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng loài người lại nhốn nháo dáo dác như sắp nổ tung rồi, bởi vì không ít người tốt mất tích, những người còn sót lại đều là thành phần bụng dạ khó lường.
Thế giới nhân loại vô cùng hỗn loạn, mất đi quy tắc, đâu đâu cũng thấy phá phách cướp bóc.
Động chút là hỗn loạn, vài người thậm chí lợi dụng thời hỗn loạn, muốn tự thành lập thế lực của riêng mình.
Ninh Thư còn thấy cả Ellen, gặp lại Ellen lần nữa, nội tâm Ninh Thư bình thản.
Ellen cười khẩy với Ninh Thư, thấy bên cạnh Ninh Thư có ba người đàn ông: Giờ mày hầu tận ba người đàn ông cơ à?”
Ninh Thư:……
Lời này thật khó nghe.
“Đồ dị giới thấp hèn, làm nô lệ mà dám phản bội chủ nhân, hôm nay tao phải xử tội mày!”
Ellen rút kiếm ra, đấu khí bao trùm quanh thân kiếm.
Ninh Thư xì một tiếng, Ellen chưa bước lên được con thuyền Noah, và chắc chắn chẳng có tí cơ hội nào trở thành người được chọn cả.
Chứng tỏ Ellen cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì.
Trên đời này nào có ai tốt được cả đời, nhưng Ellen chắc chắn là kẻ mang tội ác trong người.
Tay cầm kiếm của Ellen run lên, hắn kiêng kị ba người đàn ông ở gần tên nô lệ này.
Kẻ mạnh ắt có khí chất của kẻ mạnh, bị ba người này quan sát, Ellen cảm thấy cực kỳ cực kỳ áp bách.
Nghĩ ngợi một chút lập tức lấy quyển trục sách không gian ra, bỏ chạy.
Ninh Thư:……
Sao chạy nhanh thế bạn ê, Ellen giỏi chạy phết đấy nhỉ?
Còn chưa đánh đấm gì đâu đấy, ít nhất cũng phải bem nhau một trận rồi mới xác định đánh không lại hẵn chạy trốn chớ?
“Việc của bọn tôi đã xong, kế tiếp chính là chuyện của cậu.” Thanh niên tóc bạc nói với giáo y đại thúc.
Sau lưng Giáo y đại thúc chậm rãi xuất hiện một hố đen, hố đen cũng không cắn nuốt hắn.
Rất nhiều người ở vị diện này, trong nháy mắt đột nhiên ngất xỉu ngã rạp hàng loạt.
Hơn nữa đại đa số đều là nô lệ, có kẻ đang bị quất roi, bất ngờ đột tử.
Thậm chí một vài kẻ còn đột tử lúc đang bạch bạch bạch.
Mặc kệ đang trong thời điểm hạnh phúc hay khổ đau, trong cùng một khoảnh khắc, tất cả đều nhắm mắt xuôi tay.
Linh hồn cả nam lẫn nữ đều bay về phía hố đen này.
Những người này đều là người xuyên không.
Những người này cần phải cưỡng chế luân hồi.
Chờ linh hồn người xuyên không tiến hết vào hố đen.
Lại thêm một đoàn linh hồn sinh linh khác dũng mãnh chui vào hố đen.
Thế giới này trở thành một thế giới không có sự sống.
Không còn bất luận một sinh linh nào.
Một mảnh hoang vu.
Ninh Thư hoa mắt một cái, khi mở mắt đã thấy mình lơ lửng trong không gian.
Bốn người đều giống nhau, đang lơ lửng giữa không trung.
Còn có rồng pha lê, cả người ngẩn tò te, dựa sát vào Ninh Thư, thân thể to lớn trốn phía sau lưng Ninh Thư.
Trong bốn người ở đây, chỉ có cô gái này dễ gần hơn một chút.
Còn ba người kia rất thờ ơ, coi nó như cọng cỏ dại, không hề có chút tình cảm nào.
Dọa chết bé yêu rồi! ~TTwTT~
Đây là đâu z hả?
Ninh Thư nhìn vị diện trước mặt cô, vỡ nát, giống như miếng bọt biển, chi chít lỗ thủng.
Vị diện này vì bị người xuyên không xuyên lỗ chỗ sắp bị hủy diệt.
Kỳ thật còn cho đám người xuyên không đó có cơ hội luân hồi, đã tốt lắm rồi.
Tuy rằng sự phá hoại không phải do một người xuyên không tạo thành, nhưng đến mức gây tuyết lở, thì mỗi một bông tuyết đều có trách nhiệm.
Đại thúc duỗi tay, cẩn thận gắp vị diện này ra, giống như đang phẫu thuật cắt bỏ bộ phận hư hỏng.
Nhưng vị diện này bất ngờ ‘bùm’ một tiếng nổ tung tóe, mảnh vỡ y hệt các vì sao trong ngân hà.
Mảnh vỡ của vị diện này, sẽ gây ảnh hưởng tới các vị diện chung quanh.
Đại thúc đanh mặt lại, rất nhiều mảnh vỡ bị hút vào tay hắn.
Thanh niên xịt nước hoa bên cạnh Ninh Thư không nhịn được thở dài một hơi: “Sợ nhất là loại chuyện này, xử lý mấy thứ này mệt muốn chết.”
Ninh Thư đưa tay bắt được vài mảnh vỡ, đây là mảnh vỡ của vị diện, nói không chừng có ích lợi gì đó.
Tốt xấu gì cũng là một mảnh vỡ của vị diện cơ mà.
Thanh niên xịt nước hoa lắc đầu: “Mảnh vỡ này không khác gì mảnh thủy tinh cả, một đồ vật bằng thủy tinh, nếu hoàn hảo không sứt mẻ ở đâu thì còn hữu dụng, chứ một khi đã vỡ nát thì tức khắc trở nên vô dụng.”
“Haiz, mệt đầu rồi đây.” Thanh niên xịt nước hoa nhận mệnh, bắt đầu xử lý những mảnh vỡ đó.
Ninh Thư cũng hỗ trợ xử lý, nhưng Ninh Thư phát hiện có vài mảnh vỡ rất nặng, cô không thể nâng lên được.
“Cô đứng đó đi, mấy mảnh vỡ này, chỉ có người đã nắm giữ pháp tắc mới có thể xử lý, lấy thực lực của cô không làm được đâu.”
Ninh Thư gật đầu, trong tay có vài mảnh vỡ nhẹ như cọng lông, mảnh vỡ này cô có thể cầm được, chứng tỏ bên trong không chứa pháp tắc nào.
Ba người họ vẫn luôn vội vàng thu thập mảnh vỡ.
Đã vậy còn phải cố hết sức.
Cuộc sống của ai đi chăng nữa cũng đều không dễ dàng gì.
Năng lực càng lớn trách nhiệm càng nặng.
Còn kẻ yếu ớt như cô chỉ có thể đứng một bên nhìn.
Lơ lửng trong hư không, chân không chạm đất, trong lòng cũng lâng lâng, không có cảm giác an toàn, không biết khi nào mới xử lý xong đây.
“Bọn họ đang làm gì vậy?” Rồng pha lê núp sau lưng Ninh Thư hỏi.
“Cứ coi như họ đang cứu vớt chúng sinh đi, thế giới này bị hủy diệt, cho nên muốn tận lực cứu vớt những sinh linh ở bên trong.” Ninh Thư nói.
Nhưng không phải cái gì cũng cứu.
Kỳ thật tỉ lệ nhân loại trong các chủng loài được cứu là thấp nhất.
Nếu đã nhập luân hồi thì đầu thai lại thôi, ít nhất còn có cơ hội đầu thai, không đến mức biến mất theo vị diện.
“Vậy bọn họ là thần thánh hả?” Rồng pha lê hỏi.
Ninh Thư nhìn ba người đang bận rộn: “Có thể coi như vậy.”
Cô cũng muốn trở thành thần.
Xem như mở mang tầm mắt, để biết người ở tầng lớp trên mạnh hơn cô rất rất rất (x n lần) nhiều.
Giờ cô mới đứng ở đáy tầng hầm, chưa tưởng tượng nổi phong cảnh trên tầng chóp là như thế nào.