Mộng Linh run rẩy khóc lóc, bất lực nhìn Thiệu Quang Phong nằm đè lên cơ thể mình. Tay chân vô lực không sức phản kháng, chỉ có thể dùng chút sức lực, hoảng loạn gào thét tên người đàn ông trong lòng.
“Tử Sâm, Tử Sâm…”
Nghe thấy cô gọi tên của hắn, Thiệu Quang Phong như phát điên lên, thô bạo xé toạc áo sơ mi của Mộng Linh. Hắn bóp cằm cô, nghiến răng nói:
“Để xem một lát nữa cô còn có sức gọi tên đàn ông đó nữa hay không?”
Nói xong, anh ta di chuyển bàn tay đến khóa quần của Mộng Linh, đang định kéo xuống thì nghe động ở bên ngoài. Một tiếng rầm vang lên, cánh cửa phòng mở tung, bóng dáng cao lớn của Cố Tử Sâm xuất hiện, ngang nhiên bước vào.
Bụp!
Vừa nhìn thấy Thiệu Quang Phong, Cố Tử Sâm đã không ngần ngại tặng cho hắn một cú đấm vào giữa mặt. Bị đánh úp bất ngờ, anh ta không kịp phòng vệ, máu mũi chảy ra, cơ hàm bị lệch sang một bên, đau nhói.
“Thằng khốn kiếp!”
Hắn vung tay lên định tẩn thêm cho Thiệu Quang Phong vài nắm đấm nữa thì Trình Bân chạy vào ngăn lại, chỉ sợ Cố Tử Sâm giận quá làm liều, nảy sinh tai vạ.
“Chủ tịch, đừng đánh nữa, mau xem thư ký Kiều thế nào.”
Cố Tử Sâm sực nhớ ra Mộng Linh đang nằm rủ rượi trên giường. Chỉ vì tức giận mà hắn suýt bỏ quên cô gái nhỏ. Hắn vội cởi áo vest ngoài, bao bọc lấy cơ thể của cô, trông thấy gương mặt nóng hổi, giàn giụa nước mắt thì vô cùng đau xót.
“Mộng Linh, Mộng Linh…”
“Tử Sâm, hức… hức…”
Mộng Linh sợ hãi chui rúc vào lòng của Cố Tử Sâm, bật khóc nức nở. Có lẽ vì kiệt sức nên cô ngất đi ngay sau đó, để người đàn ông kia ôm một mạch chạy xuống xe ô tô đậu bên ngoài, trước sảnh lớn của khách sạn.
Trong bệnh viện, Mộng Linh đang nằm truyền nước. Không chỉ mỗi Cố Tử Sâm mà cả Phương Lan, thím Vương và Minh Châu đều có mặt ở đây.
“Bác sĩ nói sao? Vợ tôi… cô ấy đang mang thai?”
“Đúng vậy! Chúc mừng anh, thai nhi vẫn đang phát triển ổn định, gia đình không cần lo lắng.”
Cố Tử Sâm nghe được tin tốt, lòng lâng lâng khó tả, đứng nghệt người ra hệt như kẻ ngốc. Phương Lan thì khỏi phải nói, vui mừng ra mặt. Sau bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng bà đã có thêm cháu nội rồi. Còn điều gì hạnh phúc bằng?
“Tử Sâm, tốt quá rồi, tốt quá rồi!” Bà vừa nói vừa cười tít mắt.
Trẻ em ở trong bệnh viện không tốt, vì thế Cố Tử Sâm đã bảo thím Vương đưa Minh Châu về. Ban đầu con bé không nghe, cứ nhất quyết đòi chờ đến lúc Mộng Linh tỉnh lại, Cố Tử Sâm phải dỗ ngọt rồi tìm cách để con bé chịu về nhà.
“Ưm… khát, khát nước,…”
Mộng Linh nhíu chặt chân mày, đôi mắt mơ màng không muốn mở ra. Cô khát khô cổ họng, mê man nói thầm trong miệng.
“Mộng Linh, Mộng Linh…”
Cố Tử Sâm vội rót nước, từ từ đỡ cô dậy. Mộng Linh nhấp từng ngụm nước, dần tỉnh táo trở lại. Cô vẫn còn hơi sợ, ôm chặt lấy Cố Tử Sâm, khóc thút thít.
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Cố Tử Sâm ôm cô, hôn nhẹ lên đỉnh đầu để trấn an Mộng Linh. Được một lúc, cô mới ngừng khóc, nằm yên trong lòng hắn.
Thật may Cố Tử Sâm đến kịp lúc, nếu không còn không biết cô gái kia sẽ sợ hãi đến độ nào. Chiều nay sau khi nghe cô giáo của Minh Châu báo lại, không thấy Mộng Linh đến trường đón con bé, hắn có dự cảm chẳng lành, bỏ cả buổi gặp mặt quan trọng với đối tác mà đi tìm.
Bởi vì đã thông báo với Phương Lan sẽ trở về nhà ăn tối cùng bà, Cố Tử Sâm cũng không thể giấu chuyện đột xuất này. Bà đã đến trường đón Minh Châu, sau đó nghe hắn báo Mộng Linh ở trong bệnh viện thì tức tốc chạy vào.
Cố Tử Sâm còn tìm thấy hai que thử thai trong túi xách của Mộng Linh vẫn chưa sử dụng. Có lẽ cô đã có linh cảm chuyện mình mang thai, nhưng vẫn còn đắn đo nên chưa thử.
Đợi Mộng Linh ổn định trở lại, Cố Tử Sâm mới nhẹ giọng nói:
“Mộng Linh, em có thai rồi.”
“Bác sĩ nói thai nhi phát triển rất ổn định. Anh sắp được làm cha rồi!”
Cô không dám tin vào tai của mình, ngơ ngác nhìn hắn. Mang thai? Mộng Linh thật sự đã mang thai sao?
“Anh… anh nói em có thai?” Âm thanh ngày càng nhỏ dần.
“Phải! Trong bụng em hiện đang có một sinh linh nhỏ cực kỳ đáng yêu, là con của chúng ta.” Cố Tử Sâm vừa nói vừa đặt tay lên bụng của Mộng Linh.
Cô vui mừng bật khóc như một đứa trẻ. Hắn hoảng hốt, vội ôm lấy trấn an cô. Nghe nói bà bầu rất nhạy cảm, lẽ nào Cố Tử Sâm đã nói gì khiến Mộng Linh phải suy nghĩ sao?
“Mộng Linh, anh xin lỗi, em đừng khóc, đừng khóc mà…”
“Hức… anh xin lỗi cái gì chứ? Là em vui quá thôi!” Cô lấy tay lau nước mắt, khóe môi méo xẹo cười trong niềm hạnh phúc dạt dào.
Mấy ngày nay không có khẩu vị, Mộng Linh không ăn uống được nhiều. Tối nay Phương Lan hầm cháo hạt sen thanh đạm, nhưng vẫn đảm bảo đầy đủ chất dinh dưỡng để cho con dâu đổi vị.
Nằm ở bệnh viện một đêm, hôm sau Mộng Linh đã xuất viện. Cố Tử Sâm cho người dọn đồ chuyển về Cố gia, đón cô cùng Minh Châu và thím Vương quay về đó sống.
Hắn để vợ ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày. Sau khi cân nhắc quyết định tìm Phương Lan nói chuyện.
Bà đang ngồi ngoài phòng khách thêu thùa, thấy đã hơn tám giờ sáng mà Cố Tử Sâm vẫn chưa đi làm, liền hỏi:
“Làm sao thế? Có gì muốn nói với mẹ hả?”
“Vâng ạ! Có một chuyện liên quan đến con và Mộng Linh, con muốn thú nhận với mẹ.”
…
Xin chào mọi người! Tháng 4 em có lên bộ truyện: “Đầu Cành Treo Một Mảnh Trăng Xanh.” Truyện đã được duyệt trên app, hi vọng mọi người ghé qua đọc ủng hộ em ạ!
Thể loại: Trinh thám, linh dị nhaaa