“Thăm cũng thăm rồi, ăn cũng ăn rồi. Bác sĩ Khương, cậu có thể trả lại không gian yên tĩnh cho chúng tôi được chưa?”
Cố Tử Sâm cất lời vàng ngọc, ánh mắt hờ hững liếc nhìn Khương Vĩnh Thành. Anh đang nhai dở miếng táo trong miệng, nghe hắn nói vậy thì oán thán trong lòng.
Mất công đến thăm Cố Tử Sâm, đã không nhận được lời cảm ơn thì thôi, lại còn bị hắn đuổi khéo về. Khương Vĩnh Thành lườm hắn, phủi mông đứng dậy.
“Được rồi, tôi với Vân Yên về đây. Mộng Linh à, em giúp anh chăm sóc tốt cho cái tên khó ưa này nhé.”
Mộng Linh nghe vậy thì bật cười, gật đầu với Khương Vĩnh Thành. Cố Tử Sâm và anh, một người lãnh đạm, một người tính tình có chút trẻ con, thật không hiểu vì sao lại có thể chơi thân với nhau được nữa!
Gần sáu giờ tối, thím Vương đem cháo bào ngư vào trong bệnh viện. Cố Tử Sâm đã ngán ăn thứ này lắm rồi, liền dặn bà ngày mai nấu cơm cho hắn.
“Minh Châu cứ nhắc cháu suốt. Con bé chắc là nhớ cháu nhiều lắm!” Thím Vương nói với hắn.
Cố Tử Sâm cũng rất nhớ con gái. Từ lúc xảy ra tai nạn nhập viện đến giờ, hắn chỉ mới gọi về cho Minh Châu hai lần. Thậm chí Cố Tử Sâm còn không dám bật chế độ video vì sợ con bé sẽ nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của hắn.
“Tuần sau cháu xuất viện rồi. Thím giúp cháu lựa lời nói với Tiểu Châu, an ủi con bé nhé!”
“Ừ, thím biết rồi. Dạo gần đây phu nhân rất hay đến chơi với con bé. Nhìn hai bà cháu họ vui vẻ như vậy, thím cũng thấy mừng.”
Cố Tử Sâm gật gật, nhìn thím Vương rồi mỉm cười. Hắn biết Phương Lan rất thương Minh Châu, chỉ là bà ấy cứ canh cánh trong lòng chuyện cũ nên mới giữ khoảng cách với con bé. Bây giờ hắn đã kết hôn cùng Mộng Linh, có lẽ bà cũng nguôi ngoai được phần nào.
Thím Vương ở trong bệnh viện gần một tiếng đồng hồ. Bà vừa về được một lúc thì Cố Tử Sâm nhận được cuộc gọi từ Trình Bân.
Mộng Linh ra ngoài hành lang ngồi để không làm phiền đến Cố Tử Sâm. Cô cũng tranh thủ gọi điện thoại về cho mẹ, hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà.
“Đã tìm ra kẻ lái xe mô tô gây tai nạn rồi sao? Cậu nói hắn ta đang bị tạm giam, vì có liên quan đến một đường dây buôn bán chất cấm?”
“Vâng, thưa chủ tịch.” Trình Bân xác nhận lại với hắn.
Từ đầu đến cuối Cố Tử Sâm vẫn không tin đó chỉ là một tai nạn giao thông đơn thuần, nếu không đám người kia đã chẳng phải hối hả lục tìm bản hợp đồng rồi mang đi mất. Hiện tại đã điều tra được danh tính của kẻ gây tai nạn, cho nên việc tìm ra người đứng sau hắn ta chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Tiếp tục tìm kiếm thêm thông tin có ích đi. Còn nữa, cậu giúp tôi tìm một luật sư cho người kia, chúng ta phải nhanh đối phương một bước, hiểu chứ?”
“Vâng, tôi hiểu rồi thưa chủ tịch.”
Trình Bân tắt máy, Cố Tử Sâm để chiếc điện thoại xuống giường. Hắn vừa mở ngả lưng ra đằng sau thì nhạc chuông cuộc gọi lại vang lên.
“Có chuyện gì nữa sao?” Hắn hỏi.
Đầu dây bên kia im lặng không nói gì. Cố Tử Sâm khẽ nhíu mày, nhìn vào màn hình điện thoại thì phát hiện là một số máy lạ. Vừa nãy hắn còn tưởng Trình Bân gọi lại cho hắn để nói thêm điều gì.
Hóa ra không phải!
“Alo, cho hỏi ai vậy?”
Hắn hỏi đến hai, ba lần, người kia vẫn im phăng phắc. Cố Tử Sâm không để ý nhiều, trực tiếp bấm ngắt kết nối cuộc gọi.
Có lẽ là do nhầm số…
Bên ngoài hành lang, Mộng Linh nói chuyện với mẹ xong thì quay trở lại phòng bệnh. Tầm này đi ngủ thì quá sớm, Cố Tử Sâm buồn chán liền rủ cô ra ngoài tản bộ ở khuôn viên đằng sau bệnh viện.
Được một lúc, hai người đã tìm ghế đá để ngồi. Phải nói không khí ngoài này rất mát mẻ, so với trong phòng bệnh ngột ngạt kia thì dễ chịu hơn rất nhiều.
Mộng Linh nhìn lên bầu trời sao sáng, rồi lại nhìn sang Cố Tử Sâm. Mãi một lúc lâu không thấy hắn nói gì, cô đánh bạo:
“Tử Sâm, tôi có thể hỏi anh chuyện này được không?”
“Nói đi.” Tầm mắt Cố Tử Sâm vẫn đang hướng thẳng về phía trước, cũng chẳng rõ hắn đang nhìn cái gì.
Đột nhiên Mộng Linh khựng lại, đầu óc bắt đầu suy nghĩ, hỏi hay không hỏi? Sau cùng, lý trí vẫn không thắng được nỗi tò mò mà cất lời:
“Anh và vợ cũ… vì sao ly hôn vậy?”
Mộng Linh biết được hai người họ ly hôn là nhờ thím Vương, nhưng đến khi cô hỏi nguyên nhân thì bà không nói. Dường như những người xung quanh cô đều muốn né tránh vấn đề này.
Bản thân Mộng Linh cũng thấy kỳ cục khi soi mói đời tư của người khác, chỉ là cô không cưỡng lại được những thắc mắc trong lòng. Hoặc cũng có thể người này là Cố Tử Sâm nên cô mới quan tâm nhiều như vậy.
Dù sao hắn cũng là cấp trên của cô, hiện tại còn là người chồng trên danh nghĩa. Mộng Linh muốn thông qua chuyện này, biết thêm về con người của hắn một chút.
“Muốn biết sao?” Hắn hỏi, chất giọng trầm thấp mang theo mùi vị nguy hiểm.
Không hiểu là do gió thổi mạnh hay vì Mộng Linh thấy sợ, mà sống lưng cô trở nên lạnh toát. Cô thấy hơi hối hận vì đã hỏi thẳng thừng như vậy, nhưng đến cuối cùng vẫn gật đầu với hắn.
“Nếu anh không ngại thì có thể nói cho tôi biết, được không?”
“Sáu năm trước, người phụ nữ đó bởi vì ham vinh hoa phú quý mà bỏ lại chồng con để chạy theo người đàn ông khác. Mộng Linh, cô biết không? Cái ngày cô ta rời đi, Minh Châu chỉ mới tròn một tháng tuổi.” Giọng của Cố Tử Sâm thấp dần, từng câu từng chữ mang theo nỗi buồn khó tả.