Chương 8. Chỉ cần có thể giữ được một cái mạng
Lúc đi ra, cả người Trần Hà Thu cơ hồ đứng không vững.
Chị Trân vội vàng chạy đến đỡ lấy cô.
“Em có ổn không?” Trần Hà Thu lắc đầu cho có lệ: “Không đủ tiền, vẫn không đủ tiền….. chị Trân, em còn có giác mạc, còn có gan, chị Trân, chị dẫn em đi…” Chị Trân ấy trong túi ra một xấp tiền đưa cho cô: “Em đừng có tự gây sức ép cho mình, đem tính mạng ném cả vào. Tiền em cứ cầm trước, đừng có từ chối, đến lúc đó, ngay cả lợi nhuận các thứ cũng đều phải trả hết cho chị” “Chị Trân.
“Được rồi, mau đi gửi cho em trai em đi” Đi ngân hàng gửi tiền xong, Trần Hà Thu lại gọi điện cho Minh Tuấn: “Minh Tuấn, nhận được tiền chưa?”
Minh Tuấn bất mãn nói: “Nhận được rồi, chị, lần sau chị gửi nhanh lên, tất cả bạn bè cũng chỉ có mỗi em chưa nộp, rất mất mặt” “Được, chị biết rồi, chị xin lỗi”
Minh Tuấn đột nhiên nhớ ra mình thích cái máy chơi game kia, mấy đứa bạn học cùng đều có, nó thèm đã lâu, nói dối nói: “Chị, cuối tuần còn phải nộp tiền đồng phục, hai mươi triệu, chị mau chóng gửi sang cho em đấy, Lần này đừng có gửi muộn” Hai mươi triệu, đồng phục trường học quý tộc đất như vậy sao?
Trần Hà Thu cắn răng: “Được, chị biết rồi, chăm chỉ học hành, những cái khác đừng lo, có chị đây” “Được rồi được rồi, tắt máy đây, nhớ gửi tiền cho em đấy, càng nhanh càng tốt” Trần Minh Tuấn không kiên nhắn tắt điện thoại.
Chị Trân đưa cô trở về hộp đêm, nâng cảm xử lý vết thương trên mặt cô: “Thái Trúc xuống tay đúng là ngoan độc” Trần Hà Thu nhớ loáng thoáng, ngày hôm đó giảm mặt cô bị thương hình như là chị hai, bây giờ lại là Thái Trúc?
Chị Trân nói: “Không biết cô ta nghe được ở đâu chuyện của Nguyễn Hoàng Phúc với chị gái em, dựa theo hình ảnh chị gái cô mà làm phẫu thuật muốn tiếp cận Nguyễn Hoàng Phúc, kết quả lại bị nhục nhã nên mới tức giận trút lên người em”
Suy nghĩ một hồi Trần Hà Thu liền hiểu được, Thái Trúc luôn không vừa mắt cô, hai lần mặt cô bị thương, còn cả mạng của đứa con trong bụng đều do cô ta ban tặng “Nguyễn Hoàng Phúc đưa Thái Trúc cho chị xử lý thì chị sẽ trả lại công bằng cho em” Trần Hà Thu muốn nói tiếng cảm ơn lại cảm thấy người mình quá mức vô lực, rất nhẹ.
Một lúc sau.
Miệng vết thương trên mặt cô đã tốt hơn, chị Trân đang xoa thuốc lên nó.
Có người đến tìm chị Trân: “Tổng giám đốc của tập đoàn Nguyễn Thị đến hỏi Thái Trúc với Hoa Hồng đang ở đâi Chị Trân cau mày đứng dậy: “Đưa Thái Trúc qua đi, nói hôm nay Hoa Hồng bị thương nên xin nghỉ” Trần Hà Thu nghĩ xong vẫn nói: “Cảm ơn chị Trân, vẫn nên để em đi qua một chuyến đi, tóm lại chỉ cần giữ được một cái mạng là được, anh ta muốn tra tấn em thế nào đều tùy anh ta” Vừa ra khỏi cửa, cô nhìn thấy Thái Trúc chật vật không chịu nổi.
Cô ta chắc là vừa làm phẫu thuật không bao lâu, mặt còn chút hơi không tự nhiên, nhìn thấy ánh mắt của cô mang theo oán độc: “Lần trước còn ước gì dán được lên người tổng giám đốc Nguyễn, còn không phải là luyến tiếc tiền của anh ta sao! Còn giả vờ làm trinh tiết liệt phụ!” Trần Hà Thu cúi đầu: “Đi thôi” Hễ là người mà có cách cũng sẽ không lưu lạc đến cái chốn như Dạ Yến này, cái nơi mà dựa vào da thịt để sống qua ngày, nói đi nói lại Thái Trúc cũng là người đáng thương, hơn gì nhau chứ.
Huống chỉ hôm nay là sinh nhật của An Như, chẳng qua lần này chỉ có một mình Nguyễn Hoàng Phúc.
Sáng sớm cô đã chuẩn bị tốt tâm lý Nguyễn Hoàng Phúc sẽ đến đây tra tấn cô rồi Vẫn là cái ghế VIP đó, chẳng qua lần này chỉ có một mình Nguyễn Hoàng Phúc.
Ánh mắt của anh khóa chặt chế trên người của Trần Hà Thu: “Không phải là không có tiền bỏ đi sao? Sáu mươi triệu của em trai cô ở đâu mà có?” Anh đã biết, Dù sao ở Thành phố Hà Nội này anh muốn biết cái gì cũng đề rất dễ “Trần Hà Thu, cô đúng là đê tiện, con người cô như vậy sao lại dễ dàng từ bỏ cách kiếm tiền đơn giản thế chứ?’Anh chỉ xuống dưới chân của chính mình, “Không phải là chó sao, lại đây, quỳ xuống!” Hai đầu gối chạm đất, cô quỳ bên chân anh.
Hèn mọn giống như con kiến.
Rượu lạnh băng đổi từ đầu xuống, hết chai này đến chai khác, vết thương trên mặt bị cồn chảy qua bỏng rát “Lúc trước cô trăm phương nghìn kế muốn gả cho tôi cũng là nhìn trúng tiền của nhà họ Nguyễn phải không?” Nguyễn Hoàng Phúc nghiến răng nghiến lợi Môi Trần Hà Thu run rẩy, gào thét trong lòng: Không phải, bởi vì em yêu anh..
Sau đó cười khổ lắc đầu, nói ra lời này thì Nguyễn Hoàng Phúc cũng chỉ coi nói là một trò cười mà thôi.
Tình yêu của cô, so với một sợi tóc cửa An Như cũng không bằng, chỉ xứng đáng bị giẫm nát dưới chân.
¡ mua một chai rượu, cô có thế rút bao nhiêu tiền?” Anh lại mở một chai, tưới đầy người cô, từng giọt từng giọt tách tách rơi xuống thành một dòng suối nhỏ.
Trần Hà Thu nhằm mắt : “Hai trăm!” *À được, tôi có tiền, hôm nay cô uống bao nhiêu chai thì tôi mua bấy nhiêu chai” Trần Hà Thu đột nhiên ngẩng đầu: “Thật không?” Nguyễn Hoàng Phúc cong khóe môi “Đương nhiên” Tiền đồng phục của em trai còn chưa có chút nào, một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy sao có thể bỏ qua, “Được, tôi uống” Người phục vụ đem hai chai vodka vào, bên trong căn phòng ngập tràn mùi rượu khiến cô có chút choáng váng.
Một lần lấy máu tối đa 400ml, cô dám cần răng bảo bác sĩ lấy gấp đôi, mặt tái nhợt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!