Chương 2. Không ly hôn, tôi sẽ để mình trở thành kẻ góa vợ
Dù Trần Hà Thu đau khổ cầu xin nhiều lần, anh cũng không tha thứ. Cô thảm hại lại bị ném lên xe, được đưa thẳng đến tầng hầm hộp đêm Dạ Yến vừa dơ vừa hôi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, có người nắm tóc cô kéo cô lên, có chút bất bình mà nói: “Đây là người mới tới? Dáng vẻ cũng không tệ” “Nếu là người mới tới, hiến nhiên phải dạy một chút quy tắc trước.” Tiếng nói còn chưa dứt, một cái tát mạnh đã tát lên mặt.
Trần Hà Thụ, tát đến cô lăn ra ngoài thật xa.
Trần Hà Thu bị trói, tay chân không thế động đậy, trong lỗ tai vang lên tiếng ong ong, “Các cô muốn làm gì?” “Làm gì?” Giọng nói cay nghiệt của phụ nữ vang lên, cô ta dùng gót giày nhọn đạp.
vào mặt cô, lập tức máu chảy ra: “Mày lớn lên xinh đẹp như vậy, để mày ra ngoài tiếp khách thì sau này khách chỉ chọn mày, sao chúng tao có thể kiếm tiền được nữa?” Trần Hà Thu cần răng, trong miệng dâng lên mùi sắt rỉ tanh tanh, “Tôi sẽ không nhận khách, các cô biết tập đoàn Nguyễn Thị chứ? Tôi là vợ của tống giám đốc tập đoàn Nguyễn TI “Ha ha, nóng đến mơ hồ rồi à?” Người phụ nữ cười duyên, lại tát thêm một cái, “Tao rất sợ đó nha. Nếu mày là mợ chủ nhà giàu.
thì sao chồng mày còn đưa mày đến nơi này đế mua bán da thịt giống tao?” Trần Hà Thu cứng họng, danh phận mợ chủ nhà giàu này, vốn thuộc về Trần An Như.
“Cô ba da mịn thịt mềm cũng muốn xuống biển cướp miếng ăn của chúng tao à? Vẽ hoa lên mặt cô ta đi!” Lại một người phụ nữ đi tới, vừa nhìn thấy mặt Trần Hà Thu thì lại tức giận mà không có chỗ xả.
Móng tay bén nhọn cấu lên mặt cô, máu nóng từ chỗ đó chảy ra Trước mắt, chỉ còn lại màu đỏ, và khoảng không mờ mịt vô tận.
Dường như người phụ nữ đó còn chưa hết giận, dùng giày cao gót giẫm lên người cô Nhìn mày xinh đẹp như thế, để mày tới cướp chén cơm của chúng tao à. Gái điểm thối tha, trước tiên bà đây sẽ hủy dung mày, coi ai còn chọn mày nữa!” Cả người vô cùng đau đớn, ý thức của Trần Hà Thu dần tan rã, Theo bản năng cong người lên bảo vệ phần bụng, nơi đó còn có con của cô.
Đột nhiên, có người đạp mạnh vào bụng cô.
“N Trần Hà Thu bị cơn đau đớn làm tỉnh táo lại.
Toàn bộ bụng cô như có một máy xay thịt đang hoạt động trong đó, đau đón làm mồ hôi chảy ròng ròng. Bỗng nhiên ở thân dưới có máu nóng chảy ra, lập tức trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
“A.. Sao cô ta lại chảy máu?” “Đá cũng không mạnh, sẽ không chết chứ?” Trần Hà Thu thoi thóp, hơi thở dần yếu đi, đứa bé, con của cô. Cô mới mang thai được hai tháng, nó lại hóa thành vũng máu! Ngay sau đó, cô rơi vào bóng tối vô biên.
Trước khi hôn mê, cô nghĩ cứ chết như vậy cũng tốt. Dù sao cũng tốt hơn chết trong hộp đêm, sẽ làm ô uế tiếng tăm của nhà họ Trần.
“Hinh như cô ta không có phản ứng gì cả, nhanh nói cho chị Trân biết, gọi xe cứu thương!” Lúc ở bệnh viện, Trần Hà Thu tỉnh lại một lúc. Cô yếu ớt nằm trên giường giải phẫu, cảm giác rõ ràng dụng cụ lạnh lẽo làm cô.
đau, đau đến cả người cô rét run.
Bác sĩ thấy cô tỉnh lại, nói: “Cô gái, đứa bé không giữ được nữa, bây giờ chúng tôi sẽ nạo thai cho cô.” Thật sự nghe được bác sĩ nói đứa bé đã chết, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà khóc thành tiếng! Nguyễn Hoàng Phúc! Tất cả nghiệp chướng này, đều bảt nguồn từ khi cô yêu Nguyễn Hoàng Phúc! Cô yêu anh như vậy, nhưng anh lại hận cô tận xương. Ba năm, mỗi giây mỗi phút anh ta đều muốn báo thù cho Trần An Như! Nhưng mà đứa bé vô tội mà, sao anh có.
thế nhẫn tâm như vậy…
Cục cưng, là mẹ có lỗi với con, là mẹ ích kỷ mà hại chết con. Đáng lẽ mẹ không nên gọi cuộc gọi kia cho anh ta Nhưng bây giờ mọi thứ đã trễ rồi Bác sĩ nhìn mà không nỡ, “Người thân của cô không ai đến cả, không ai đồng ý ký tên lên phiếu gây tê. Cho nên căn cứ theo quy định, chúng tôi không thể gây tê cho cô được” Máy móc lạnh lẽo không ngừng lật khuấy, cạo, cơn đau đớn kịch liệt càng làm cô khóc lớn hơn.
Cuối cùng, Trần Hà Thu mệt mỏi, vuốt mặt một cái, tay ướt sũng, không biết là nước mắt hay mồ hôi. Ba mươi phút giải phẫu, cô lại cảm thấy dài như một thế kỷ, Được y tá vịn, run rẩy đi ra khỏi phòng giải phẫu, y tá ô gái, phiền cô mau báo cho người thân, để thanh toán viện pi Cô bị đưa vào khi hôn mê, đừng nói có tiền trên người, ngay cả quần áo cũng đều do y tá có tâm tìm quần áo bệnh nhân cho cô thay.
Mà Nguyễn Hoàng Phúc…
Nếu như nói là sinh non, chắc hẳn anh sẽ đồng ý trả tiền, đối với đứa bé, anh vốn chẳng hề thương hại.
Hỏi mượn điện thoại của y tá, gọi cho Nguyễn Hoàng Phúc.
Không ai nghe, lại gọi, tắt máy.
Trần Hà Thu chỉ có thể gọi cho ông cụ Nguyễn.
Nửa giờ sau, cửa phòng bệnh.
Ông cụ Nguyễn cầm gậy đánh mạnh lên người Nguyễn Hoàng Phúc: “Thằng con bất hiếu, Trần Hà Thu mang thai là máu mủ của nhà họ Nguyễn đó! Mày không thể nhường con bé một chút sao? Nếu đưa đến trễ một chút, con bé chẳng còn mạng nữa rồi!” Trần Hà Thu chỉ nói cô và Nguyễn Hoàng Phúc cãi nhau nên sảy thai, bỏ bớt đi mấy chỉ tiết ở giữa. Ông cụ huyết áp cao, không chịu được chuyện đẫm máu Nguyễn Hoàng Phúc không tránh không né, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn cô, giống như muốn nhìn thành một cái lỗ, “Đó là đáng tội của cô ta” Ông cụ Nguyễn tức đến run rấy cả người, chỉ vào anh mà nói: “Mày câm miệng lại cho.
†ao! Mau xin lỗi Trần Hà Thu đi!” “Không thể nào.” Nguyễn Hoàng Phúc.
cản cây gậy sắp đánh lên người anh, giật lại rồi ném mạnh qua một bên: “Cô ta không xứng” Lúc này bệnh cao huyết áp của ông cụ Nguyễn tái phát, y tá bác sĩ rối tung lên, vội vàng đẩy ông cụ đến phòng cấp cứu.
Mà vẻ mặt Nguyễn Hoàng Phúc vẫn không thay đổi, lấy từ trong túi ra một xấp.
giấy tờ, ném trước mặt cô: “Ký nó” ‘Giấy thỏa thuận ly hôn Năm chữ to sáng ngồi hiện ở trước mặt.
Cả người Trần Hà Thu rét run: “Nếu như: tôi không ký thì sao?” “Bây giờ tôi không phải là Nguyễn Hoàng Phúc của một năm trước. Không ai có thể nhúng tay vào hôn nhân của tôi, bao gồm cha mẹ tôi, thậm chí là ông tôi” Nguyễn Hoàng Phúc không cảm xúc mà nói: “Nếu cô không ký, thì tôi đành phải đế mình trở thành kẻ góa vợ” “Tôi không tin anh có thể bẻ cong pháp.
luật, một tay che trời!” “Vậy nếu không ngại thì chúng ta có thế thử một chút” Vừa làm xong giải phẫu, thân thế cô còn hơi đau đón. Gương mặt Trần Hà Thu trắng bệch, giọng nói dịu dàng: ‘Nguyễn Hoàng Phúc, anh cứ hận tôi vậy sao?” Nguyễn Hoàng Phúc bình tĩnh gật đầu: “Tôi hận không thể để cô chôn cùng An Như ngay tức khảc!” Trần Hà Thu biết lời anh ta nói là sự thật.
Nếu không phải có ông cụ Nguyễn ở đây, chỉ sợ anh ta sẽ làm cho cô mãi mãi không thể tỉnh lại.
Cuộc hôn nhân vô vọng này, cô chịu ba năm, lấy sinh mệnh của con cô để đánh đổi.
C6 cầm lấy đơn thỏa thuận ly hôn, cười khố một tiếng, Nguyễn Hoàng Phúc để cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!