Cuối cùng, cuối cùng cô cũng không hỏi.
Sau kính hậu Tề Nhân Kiệt thấy được vẻ mặt chấp nhận của Văn Hinh, môi mỏng không khỏi cong lên.
Cô gái này, thật rất thú vị!
Lại qua ước chừng chừng mười phút đồng hồ, rốt cuộc xe ngừng lại ở một biệt thự xa hoa mang phong cách Châu Âu, và lúc này mưa cũng đã ngừng lại, ánh trăng sáng lộ ra.
“Đã đến rồi!”
Tề Nhân Kiệt xuống xe giúp Văn Hinh mở cửa xe, Văn Hinh nhìn toà biệt thự xa hoa trước mắt này, thì lập tức biết được người đàn ông này cũng không phải là nhân vật bình thường.
Tề Nhân Kiệt dẫn Văn Hinh vào trong nhà, trước tiên lấy y phục để cho cô đi tắm nước nóng xua đi khí lạnh, chờ Văn Hinh tắm xong đi ra, hắn cũng đã chỉnh trang lại mình.
“Tôi vẫn chưa biết được tên cô là gì?”
Hắn đem cà phê nóng pha sẵn đặt trên khay ra bày ra trước mặt Văn Hinh, sau đó ở salon hắn ngồi xuống đối diện cô ở, bắt đầu tỉ mỉ quan sát cô.
“Văn Hinh!” Văn Hinh bưng cà phê lên nhẹ nhàng uống một hớp nhỏ, cà phê nóng hổi lướt qua trong cổ cô, trong nháy mắt làm ấm thân thể cô, không khỏi lộ ra vẻ mặt thoả mãn.
“Văn Hinh, Văn Hinh. . . . . .” Tề Nhân Kiệt nhẹ nhàng nhắc lại tên cô, lặp lại nhiều lần, cuối cùng cười nói: “Tên rất êm tai, vậy cô và Du Thần Ích có quan hệ như thế nào? Cô thật sự là vợ anh ta sao?” Hắn thử dò xét hỏi.
Nghe được tên Du Thần Ích, vẻ mặt Văn Hinh bỗng chốc thay đổi, cô nhìn chằm chằm cà phê trong tay, yếu ớt mở miệng nói: “Không phải!”
Giữa cô và hắn, chỉ có quan hệ là một tờ giấy hiệp ước, hơn nữa chỉ là người khác ký thay hiệp ước, những thứ khác, cái gì cũng không phải.
Tối nay sở dĩ cô lấy danh nghĩa là vợ hắn xuất hiện, chủ yếu là muốn dẫn hắn ra, kết quả là hoàn toàn chọc giận hắn. Phủ nhận của cô khiến Tề Nhân Kiệt không khỏi sửng sốt, tiếp theo thập phần nghi hoặc hỏi: “Nhưng tối nay tôi rõ ràng nghe cô gọi mẹ của Du Thần Ích là mẹ, làm sao lại. . . . .”
Không hiểu, thật không hiểu.
“Đó là bởi vì tôi muốn dẫn hắn ra ngoài, cố ý.” Văn Hinh cúi đầu, đột nhiên hối hận vì hành động tối nay.
Lần này, Du Thần Ích hình như là giận thật.
“Có ý gì?” Tề Nhân Kiệt càng không hiểu, lúc này, trong đầu hắn tất cả đều là dấu chấm hỏi, còn rất hiếu kỳ với Văn Hinh.
Nhưng Văn Hinh không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm cà phê trong tay, ngẩn người.
Tề Nhân Kiệt thấy thế, biết cô là không muốn nói cũng không hỏi nhiều nữa, nhưng trong lòng tò mò càng lúc càng lớn. Sau đó hắn liền đứng lên đối với Văn Hinh nói: “Tôi dẫn cô đi phòng khách đi, đã muộn rồi.” Nói xong, xoay người đi lên lầu.
Văn Hinh lặng lẽ đi theo phía sau hắn, suy nghĩ nặng nề.
Sau khi an bài Văn Hinh xong, Tề Nhân Kiệt lập tức trở phòng của mình, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện, “Giúp tôi điều tra một chút về cô gái tên Văn Hinh, tôi muốn tất cả tài liệu về cô gái này, sáng sớm ngày mai phải giao đến tay tôi.” Nói xong, bất kể đối phương kêu rên nhanh chóng cúp.
Tối nay, nhất định là một đêm khó ngủ, Văn Hinh nằm trằn trọc trở mình, trong đầu càng không ngừng nghĩ tới vẻ mặt thẹn quá thành giận cùng giọng điệu giận dữ uy hiếp của Du Thần Ích, nghĩ ngợi sau này cô nên làm cái gì.
Tề Nhân Kiệt đứng ở cửa sổ sát sàn thật to trong phòng, trong tay cầm một ly rượu đỏ, lẳng lặng nhìn bóng đêm không ranh giới ngoài cửa sổ vô biên bóng đêm, như đang suy nghĩ điều gì.
Từ từ, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện tại trước mắt của hắn, “Ảnh nhi. . . . . .” Hắn kìm lòng không được lẩm bẩm ra tiếng, trong đôi mắt đẹp và tĩnh mịch lộ ra vẻ thống khổ.
=======
Ảnh nhi, em bây giờ có khỏe không?
Em có biết hay không, hôm nay anh gặp được một cô gái có bộ dáng rất giống với em, cô ấy là người mà em an bài đến bên cạnh anh sao?
Ảnh nhi. . . . . .
Sáng ngày thứ hai, Tề Nhân Kiệt mới vừa rời giường, điện thoại liền vang lên, hắn nhận điện thoại sau đó liền trực tiếp mở máy vi tính ra nhận thư điện tử. Trong thư điện tử này, có tư liệu về Văn Hinh mà hắn đã sai người đi điều tra.
Sau khi nhìn xong tư liệu, hắn cầm khung hình trên bàn lên, phía trên là ảnh hắn và một cô gái trẻ chụp chung, cô gái cười đến hạnh phúc lại ngọt ngào, mà hắn cũng thế, người sáng suốt nhìn một cái cũng biết đây là một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết.
Hắn nhìn chăm chú cô gái nở nụ cười trong tấm ảnh, lẩm bẩm hỏi: “Ảnh nhi, em nói anh có nên giúp cô ấy hay không? Cô gái đó rất giống với em.” Hỏi xong, hắn liền chăm chú nhìn hình, một lát sau, mới nở nụ cười, lại nói: “Anh hiểu rồi, Ảnh nhi, em hãy yên tâm đi, anh sẽ dùng hết khả năng của mình để giúp cô ấy.”
Tề Nhân Kiệt từ gian phòng đi ra sau đó đi thẳng tới phòng của Văn Hinh, hắn đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của cô, trong mắt lần nữa bị thống khổ chiếm cứ.
Thật sự rất giống!
Ngay cả dáng ngủ cũng giống như thế!
Nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, hắn biết tối hôm qua cô nhất định là khóc cả đêm, cho nên cũng không nỡ đánh thức cô, giống như lúc đến nhẹ nhàng thối lui ra khỏi gian phòng.
Mà Văn Hinh ngủ giấc này chính là ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh lại, đi tới phòng khách lầu dưới, thấy Tề Nhân Kiệt đang dùng bữa ăn, phòng khách to như thế, nhưng chỉ có một mình hắn ngay cả người giúp việc cũng không có.
Tề Nhân Kiệt thấy nàng, lập tức nở nụ cười như ánh mặt trời với cô, nói: “Mới vừa làm xong cơm, tới đây cùng nhau ăn đi.”
Văn Hinh đi tới bên cạnh bàn ăn, nhìn mấy món ăn trên bàn, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Tề Nhân Kiệt, hỏi: “Đây là anh làm?” Thế nào cô cũng không tin người mang bộ dạng công tử như Tề Nhân Kiệt lại biết nấu ăn.
Ai ngờ Tề Nhân Kiệt lại gật đầu một cái, hơi tự hào mà nói: “Dĩ nhiên, cô cũng đừng xem thường tôi, chỉ cần cô nói ra tên món ăn, tôi đều biết làm.” Thấy bộ dáng Văn Hinh vẫn không tin, hắn lại nói: “Thế nào, không tin?”
Văn Hinh thành thật gật gật đầu, “Rất khó tưởng tượng anh biết làm món ăn, tôi cũng không biết làm.”
Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt cười vui vẻ, “Mau tới nếm thử xem, tôi cho cô biết nha, người khác muốn ăn món ăn tôi làm cũng ăn không được đâu, vừa đúng hôm nay tôi nhàn rỗi không chuyện gì, nên cô lời rồi đó.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!