Sau khi các nghi thức trong hôn lễ đã thực hiện xong thì tất cả cô dâu và chú rể đều ngồi vào cùng một bàn tiệc lớn. Trên tay là một số người còn có một đứa bé, Sở Khắc Uy và Mạc Hinh đã là hai bé. Hạ Vụ và Mạc Thư cũng đã hai đứa con. Mạc Hoàng Bảo cùng Lịch Ái Nhi cũng đã có một đứa bé của riêng họ. Riêng hai cặp đôi, Sở Khắc Huy - Cố Hỉ và Sở Quyên - Lục Tử Kiện thì vẫn chưa có đứa bé nào. Nhưng hai vị chú rể này dường như cũng chưa mong ngóng lắm đến việc con cái. Tuy nhiên, người mong ngóng nhất có lẽ là chỉ có bên gia đình nhà họ Sở mà thôi.
- Quyên Quyên định khi nào mới sinh em bé đây?
- Cái đó... Thật ra thì em chưa có ý định này.
Lục Tử Kiện ở bên cạnh tuy có chút không bằng lòng nhưng anh vẫn phải nhẫn nhịn, vì lí tưởng cưới Sở Quyên vào cửa mà anh đã có một buổi ngồi lại với mẹ mình để giáo dục hôn nhân. Nào là không được ép con dâu của mẹ sinh con, nào là không được để con bé làm việc nhà, nào là phải cung phụng vợ như hoàng hậu, vân vân mây mây và sao sao. Hơn hết, Lục Tử Kiện nghĩ... Nếu như cha mẹ còn chưa có ý định ép con dâu của họ sinh cháu cho họ. Thì anh cũng nên thư thả vài năm, sau đó mới sinh con chứ?
Nhưng chưa để Lục Tử Kiện và Sở Quyên vui vẻ được bao lâu thì Lục phu nhân nắm lấy tay của Sở Quyên lên, đeo vào cho cô một vòng tay bằng ngọc thạch màu xanh ngọc bích, không chỉ vậy còn gửi cho Sở Quyên và Cố Hỉ mỗi người một cái khóa trường thọ nữa chứ. Sở Quyên có chút ngơ ngác nhìn, khóa trường thọ chủ yếu là để đeo cho mấy em bé thôi, mà cô thì chưa có con? Đưa cho cô làm gì?
- Sau này nhớ sinh cho mẹ ba, bốn đứa cháu mập mạp, mũm mĩm nhé.
Riêng Cục Bông Nhỏ và Tiểu Phi Dực nhà ta đã sớm có khóa để đeo rồi. Sau đó, Mạc lão phu nhân đương nhiên là cũng không quên được đứa cháu cố Mạc Khương Thành và hai đứa con của Mạc Thư là Hạ Trí Thiên và Hạ Triết Thiên rồi. Mỗi đứa đều có một cái cùng kích cỡ.
Nhìn mọi người vui vẻ hòa thuận như thế này thật sự khiến những người trưởng bối cũng an lòng. Con cái thì yên bề gia thất, gia đình thì vui vui vẻ vẻ, bình bình an an.
Trong khi mọi người vẫn còn đang hăng say vui vẻ thì từ phía bên ngoài đi vào Từ Quân Hạo, trong tay của anh ta còn có một dáng người nhỏ nhắn khác. Là An Quỳ Trứ.
Sau khi bị Lục Tử Kiện và Lục gia gạt bỏ sang một bên thì An Quỳ Trứ quyết định quay về Thành phố D để sinh sống. Tình cảm giữa Từ Quân Hạo và An Quỳ Trứ lại một lần nữa được đơm hoa kết quả... Lúc Mạc Hinh nhìn hai người họ tay trong tay như vậy chỉ mỉm cười. Thật ra An Quỳ Trứ không phải người xấu, chỉ là vì một từ "Yêu" mà sinh ra "Hận", nhưng cô thấy cô ấy là một người cho dù có "Hận" cũng còn rất văn mình. Chứ không có điên khùng quá nhiều như những người khác. Mặc dù không thân không thiết, nhưng Mạc Hinh vẫn chúc phúc cho An Quỳ Trứ.
Hôm nay, nhìn thấy hai vị khách này đến mà không bao trước như vậy cũng khiến cho mọi người kinh ngạc. Đầu tiên là An Quỳ Trứ, năm đó ai cũng nói An tiểu thư sẽ là Sở thiếu phu nhân tương lai, nhưng không từ đầu cho đến cuối đều là do cô ta tự đa tình. Còn Từ Quân Hạo, sau khi sang thành phố D sinh sống thì cũng không có quá nhiều hình ảnh của anh ta. Bây giờ, Từ Quân Hạo và An Quỳ Trứ lại quay trở lại đây mà còn trong trạng thái tay trong tay như thế này. Thật sự khiến người ta kinh ngạc.
- Mạc Hinh, Sở Quyên... Chuyện trước kia thật lòng xin lỗi hai người. Là do tôi không phân biệt rõ, đâu là yêu và đâu là hâm mộ. Hai người là cô dâu khiến tôi rất ngưỡng mộ đó.
- Không sao đâu mà, thật ra nếu tôi là cô... Có khi tôi còn nghĩ ra được nhiều cách hại người đấy.
Nghe Mạc Hinh nói như vậy, An Quỳ Trứ chỉ mỉm cười. Hôm nay có lẽ là dịp đặc biệt nên không chỉ Mạc Hinh mà dường như là ai cũng thấy sự thay đổi của An Quỳ Trứ. Từ phong cách cho đến lời ăn tiếng nói, hoàn toàn không giống với một vị An tiểu thư trước kia. Khi Từ Quân Hạo nhìn thấy mọi người nhìn người con gái bên cạnh mình đầy vẻ kì lạ liền lên tiếng.
- Đừng nhìn nữa. Là Tiểu An đang mang thai nên anh mới tập cho cô ấy đi nhẹ, nói khẽ thôi.
Lúc này, Lục Tử Kiện và Sở Quyên há hốc nhìn nhau. Ôi mợ nó, cái này thì cũng em là siêu tốc quá rồi đi! Hai người họ còn chưa kết hôn mà đã có thai rồi? Sở Quyên nhìn sang Lục Tử Kiện, anh cũng nhìn cô. Rồi nói.
- Bà xã, mình cũng phải nhanh một chút tạo em bé đi. Nếu không sau này con mình phải gọi người ta là anh chị đó.
Sở Quyên bĩu môi, Lục Tử Kiện cứ nghĩ cô sẽ chấp nhận, nhưng sau đó Sở Quyên quay sang bên mẹ chồng của mình, mếu máo.
- Mẹ ơi! Anh ấy ép con sinh em bé kìa!!!
Mẹ Lục nghe tiếng con dâu liền phi trâu sang gõ vào đầu của Lục Tử Kiện một cái rồi trách mắng. Những người ở đây được một phen cười đầy vui vẻ. Cục Bông Nhỏ con lém lĩnh nhìn Lục Tử Kiện trêu chọc.
- Chú Lục lớn rồi còn bị mắng. Thật là xấu hổ quá đi!!!
#Yu~