Đến sáng ngày hôm sau, Sở Quyên tỉnh lại thì đã thấy bản thân nằm ở trong một căn phòng xa lạ, nhưng cô có thể mơ hồ đoán được đây là phòng của Lục Tử Kiện. Tuy ai cũng nói Lục Tử Kiện là hoa hoa công tử, không chỉ vậy trong phòng chắc chắn có rất nhiều ảnh của nữ nhân, nhưng cô lại không thấy vậy... Cách bày trí của căn phòng này khá đơn giản, chủ yếu là sách và đàn ghita của Lục Tử Kiện, Sở Quyên bước xuống giường, nhẹ nhàng chạm vào cây đàn.
Đây là cây đàn năm đó cô đã tặng Lục Tử Kiện vào năm anh hai mươi ba tuổi, tính ra cũng đã tám năm rồi. Từ lúc Lục Tử Kiện còn là sinh viên đã nổi tiếng là hotboy vì chơi thể thao tốt, chơi đàn cũng rất hay, cũng vì thế mà Sở Quyên cũng có chút để ý đến anh. Nhưng đáng tiếc vì từ đầu đến cuối Lục Tử Kiện chỉ yêu An Quỳ Trứ. Sở Quyên nhìn cây đàn rồi nở một nụ cười nhạt, nhìn xuống một chút thì là bức ảnh mà Sở Quyên đã chụp cho An Quỳ Trứ cùng Sở Khắc Uy và Lục Tử Kiện. Sở Quyên nhẹ nhàng cầm lên xem... An Quỳ Trứ lúc đó rất xứng đáng với hai từ "thiên thần" nhưng bây giờ thì...
Nhìn ra một chút, thì cô nhìn thấy điện thoại của Lục Tử Kiện. Sở Quyên cũng không có thói quen xem trộm đồ của người khác, nên cô cũng không quan tâm đến mà đi vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân. Lúc cô bước ra thì liền nhìn thấy điện thoại của anh đang đổ chuông, đương nhiên Sở Quyên sẽ cầm xuống nhà để tìm anh. Nhưng dường như không cần cô tìm anh rồi. Đứng trên cầu thang, Sở Quyên nhìn thấy Lục Tử Kiện và An Quỳ Trứ đang ôm nhau. Cô biết, cô biết cảm xúc hôm qua của anh chỉ là nhất thời, nhưng để cô chứng kiến tận mắt như vậy... Thật sự khó có thể chấp nhận, tuy nhiên... Sở Quyên bao nhiêu năm nay đã tự tạo dựng vỏ bọc mạnh mẽ của mình, bây giờ là lúc cô sử dụng.
Sở Quyên vẫn cầm điện thoại rồi bước xuống, nhìn thấy cô... Lục Tử Kiện vẫn ra sức đẩy An Quỳ Trứ ra nhưng cô ta giống như đỉa bám người... Bám rất chặt. Sở Quyên mỉm cười nhẹ rồi nói. Ngôn Tình Ngược
- Anh Tử Kiện, mẹ anh gọi nên em đem xuống nhà cho anh. Cảm ơn anh hôm qua đã cho em ngủ nhờ. Bây giờ em về nhà đây. Chị Quỳ Trứ, tạm biệt.
- Quyên Quyên... Không phải như em thấy đâu.... Quyên Quyên.
Nói xong, Sở Quyên vẫn mặc kệ Lục Tử Kiện đang gọi mình, cô cứ như vậy rời khỏi Lục, nước mắt không tự kiềm chế được mà rơi xuống. Đúng lúc đó, cha mẹ Lục vừa về đến, có lẽ gọi điện cho con trai không được nên có chút lo lắng liền chạy sang đây thì nhìn thấy Sở Quyên nước mắt ngắn dài rời khỏi nhà mình. Mẹ Lục từ lâu đã xem Sở Quyên là con dâu rồi khi nhìn thấy cô khóc liền đau lòng kéo cô lại
- Quyên Nhi, con sao vậy? Tử Kiện ức hiếp con sao?
- Kh... Không có... Không có, bác Lục bác đừng nghĩ nhiều. Chỉ là bụi bay vào mắt thôi.
Mẹ Lục nhìn Sở Quyên hai mắt đỏ hoe như vậy mà nói bụi bây, bà liền bĩu môi
- Có quỷ mới tin con. Đi vào nhà, mẹ đòi lại công bằng cho con!
- Kh... Không cần đâu bác. Anh Tử Kiện và chị Quỳ Trứ đang ở trong, bác cứ vào đi ạ... Cháu xin phép.
Nhưng Sở Quyên vẫn chưa bước đi được hai bước thì Lục Tử Kiện đã chạy ra rồi ôm chặt lấy cô, anh liên tục lắc đầu nói
- Quyên Quyên, nghe anh nói... Không phải như em thấy, anh và cô ta đang nói chuyện... Tự dưng cô ta ôm anh... Anh... Anh thật sự không có ý định gì với cô ta cả.
Cánh tay đang ôm lấy eo kia bị Sở Quyên gạt ra, cô nhìn anh rồi nói
- Em không hiểu lầm gì cả. Anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là bụi bay vào mắt thôi. Anh yêu ai là quyền của anh. À đúng rồi, bác Lục... Bác yên tâm, cháu sẽ nói lại với ông hủy hôn... Chúng ta không nên ghép bừa uyên ương. Cháu xin phép.
Nói xong, Sở Quyên còn nở một nụ cười rồi mới xoay người bỏ đi, Lục Tử Kiện đương nhiên là đuổi theo cô rồi. Còn cha mẹ Lục nhìn nhau, bây giờ... Cho dù Lục Tử Kiện có thích Sở Quyên hay không thì cũng mặc kệ nó, mẹ Lục đã xác định Sở Quyên mới là con dâu nhà họ Lục lựa chọn. Còn cái cô gái không có liêm sỉ An Quỳ Trứ kia, không đeo bám được Sở Khắc Uy lại đến đeo bám Tử Kiện nhà bà. Bà phải thay mặt con dâu dạy dỗ cái thứ đàn bà vô sỉ này mới được!
Mẹ Lục đi vào trong thì thấy An Quỳ Trứ đứng đó, cô ta còn ngoan ngoãn cúi đầu xem như chào hỏi
- Khỏi chào hỏi đi, An tiểu thư... Cô còn liêm sỉ không thế? Tử Kiện đã có vị hôn thê rồi. Cô còn bám lấy nó làm gì?
- Bác gái, Sở Quyên cũng đã nói... Không nên ghép bừa uyên ương mà? Tử Kiện bao năm nay chẳng có bạn gái chẳng phải vì cháu sao?
- Phỉ phui! Cái mồm cô ăn gì mà thối thế? Cô bị mớ à? Tử Kiện không có bạn gái là vì tôi không cho phép đấy! An tiểu thư, mong cô tự trọng. Đừng bám lấy Tử Kiện nữa! Lục gia chỉ nhận Sở Quyên làm con dâu mà thôi!
[..................còn...............]
#Yu~