Mạc Hoàng Bảo quen biết Sở Khắc Uy cũng đã tám năm. Có lẽ ngoài cô em họ Sở Quyên ra thì Sở Khắc Uy chưa bao giờ tiếp xúc với nữ nhân nào khác, cho dù ở bên cha mẹ của anh đã liên tục sắp xếp cơ hội cho anh đi xem mắt, nhưng anh vẫn không hề đếm xỉa gì đến những cô gái kia. Còn mấy tháng gần đây, nhiều người còn ác nhân đồn đại rằng Sở đại thiếu gia thích nam nhân... Mà còn là thích Mạc Hoàng Bảo, điều này khiến chi Sở gia một phen lo lắng. Không chỉ vậy, ông nội của anh còn thúc giục nói là nội trong năm nay anh phải đưa được bạn gái về nhà, nếu không ông nội sẽ đánh chết anh.
- Sở Thiếu, cậu đừng vì câu nói của ông nội mà làm bừa. Em gái tôi không được phép cho cậu lợi dụng.
- Tôi nghiêm túc.
- Này, tôi chỉ đùa thôi. Chứ có em rể như cậu, cũng quá đáng sợ rồi!
Sở Khắc Uy không quan tâm đến Mạc Hoàng Bảo nữa, anh nhìn Mạc Hinh một lúc rồi lại cầm quyển sách lên đọc tiếp. Mạc Hinh sau khi nấu xong liền bê ra cho Mạc Hoàng Bảo một bát canh hầm, đương nhiên là cô cũng không quên Sở Khắc Uy rồi
- Anh hai, Sở Thiếu... Buổi tối cũng không nên ăn quá no, nên hay cứ uống canh đi. Nhất là anh đấy! Anh nhìn anh đi! Chẳng còn phong độ nữa!
Mạc Hoàng Bảo mỉm cười xoa xoa đầu Mạc Hinh. Cô em gái này, thực sự lớn rồi... Nhớ trước kia anh cưng cô như cưng trứng, hứng như hứng hoa, đến cả móng tay cũng không động đến, sau tám năm... Bây giờ cái gì cô cũng biết làm, hơn hết sự tinh tế tỉ mỉ vẫn y như lúc trước.
- Tiểu Hinh, em đã tốt nghiệp chưa vậy?
- Em tốt nghiệp rồi. Nên bây giờ em đang định tìm việc làm đây.
Sở Khắc Uy và Bác Phúc kinh ngạc, Mạc Hinh năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, tính ra thì chỉ mới là sinh viên năm hai, thế mà đã tốt nghiệp rồi ư?
- Năm nay em... Cô hai mươi, đã tốt nghiệp rồi?
- Vâng, em học chương trình nhanh nên hai năm đã xong. Là bằng chính quy hẳn hoi nhé!
Mạc Hoàng Bảo cũng không nghĩ em gái của mình có thể siêu phàm như vậy. Ngay cả bản thân cậu hay Sở Khắc Uy cũng mất hơn ba năm đại học rồi mới bước chân vào Sở Thị làm việc. Ấy thế mà em gái của cậu... À cũng phải, Mạc Hinh từ nhỏ đã thông minh, hiểu chuyện, học cái gì cũng nhanh hơn người... Không chỉ vậy, tính cách và giác quan của cô rất nhanh nhạy... Nên Mạc Hoàng Bảo cũng sớm đoán ra được, chỉ đáng tiếc... Nếu như Mạc Hinh vào được Mạc Thị thì tốt hơn bây giờ.
- Mạc tiểu thư, vị trí thư kí của tôi vẫn trống, hoan nghênh cô đến làm việc.
- Hả? Thư kí của anh á? Tôi cứ tưởng là của anh hai cơ...
- Thư kí và trợ lý của Hoàng Bảo thì không có. Nhưng tôi thì cần.
- À...
Sau đó, Mạc Hinh về phòng. Tính cách của cô thì nhẹ nhàng và dịu dàng nhưng suy nghĩ lại rất sâu sắc, nếu bây giờ cô vào Sở Thị làm việc thì cô vừa có công việc làm, lại còn gần với anh hai. Không chỉ vậy... Hình như cô nhìn Sở Khắc Uy lại có chút quen thuộc, hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải? Cô đi lang thang trong mớ hỗn độn trong đầu đến lúc ngủ quên khi nào cũng không hay. Cánh cửa từ từ được mở ra, bàn tay to lớn của người nam nhân kéo chăn đắp cẩn thận cho cô. Dịu dàng lén lọn tóc của cô sang một bên, nhẹ nhàng mỉm cười
- Hinh Nhi, rất vui được gặp lại em.
[........................]
Sáng hôm sau
Sáng nay là ngày đầu tiên sau khi cô nhận lời đến Sở Thị làm việc, Mạc Hinh cũng không biết nên ăn mặc như thế nào, thì cô nhìn thấy trước cửa phòng của cô có một chiếc váy màu trắng. Có lẽ là Mạc Hoàng Bảo đã chuẩn bị cho cô, nên cô cũng không nghĩ nhiều liền cầm lấy và thay.
Chiếc váy màu trắng qua gối một chút, nhìn cô vừa toát lên vẻ ngây ngô, trong sáng lại vừa toát được vẻ dịu dàng, tao nhã mà cũng không kém phần khí chất uy nghiêm. Sở Khắc Uy vẫn điềm đạm ngồi ở vị trí chủ nhà để dùng bữa sáng, khi anh nhìn thấy cô đang mặc trên người chiếc váy mà anh mua thì anh chỉ cười thầm trong lòng.
Trên đường đến Sở Thị, Sở Khắc Uy đã đem sơ lược Sở Thị kể lại hoàn toàn cho Mạc Hinh, với trí nhớ của cô thì cô đã ghi nhớ tất cả. Có lẽ công việc của cô có chút nhàn hạ thì phải?
Bước vào đại sảnh của Tập đoàn Sở Thị, tất cả những lễ tân ở đây đều nhìn Mạc Hinh với ánh mắt kì lạ. Còn có chút quỷ dị
- Nhìn xem, lại có hồ ly bám theo Sở tổng kìa?
- Haizzz, phu nhân cũng thật là... Cứ sắp xếp tiểu thư nhà nào cho Sở tổng thế này.
- Không biết đây là tiểu thư nhà ai nhỉ?
- Để xem cô ta có đi vào phòng của...
Chưa để nhân viên kia nói hết câu, Mạc Hinh và Sở Khắc Uy đã ấn thang máy rồi đi lên phòng Tổng giám đốc với thang máy chuyên dụng của Sở Khắc Uy. Lúc này, tất cả nhân viên dường như không thể thốt lên một lời nào nữa...
- Cái này... Không hợp lí lắm. Chẳng lẽ...
- Cũng có thể đây là bà chủ tương lai của chúng ta sao?
- Ối, lúc nảy tôi nói vậy... Cô ấy không nghe chứ?
Còn Mạc Hinh sau khi lên văn phòng thì sắc mặt cũng không hề thay đổi, cô vẫn cứ dửng dưng như không có gì xảy ra. Riêng Sở Khắc Uy lại nơm nớp lo sợ
- Thật ra thì chuyện xem mắt...
- Tôi không quan tâm đâu. Anh xem, với nhan sắc của Mạc Hinh tôi, cho dù tôi có quyến rũ anh hay không thì sớm muộn gì cũng bị gán cái danh tiểu tam hay hồ ly tinh mà.!
Nghe như vậy, Sở Khắc Uy bật cười rồi xoa xoa nhẹ lên đầu của cô, vui vẻ nói
- Haha, tiểu nha đầu tự luyến này.
[.....................còn........................]
#Yu~