Mạc Hoàng Bảo vừa bước vào thì cậu đã cảm nhận được sự ấm áp đang tựa vào lồng ngực của mình. Cô em gái bé nhỏ ngày nào bây giờ đã lớn rồi, đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như thế này, nếu như không phải Mạc Hoàng Bảo luôn âm thầm theo dõi thì có lẽ bây giờ Hinh Nhi của anh đã bị gả cho một tên đê tiện như Hạ An Nghiêm rồi. Lúc trước Mạc Hoàng Bảo cũng từng nghĩ Hạ An Nghiêm là người tốt có thể dựa dẫm cả đời, nhưng cậu hoàn toàn không thể ngờ được con người thật của Hạ An Nghiêm lại đê hèn như vậy. Cũng may... Cũng may em gái bảo bối của cậu vẫn chưa gả cho hắn ta, nếu không... Chắc chắn Mạc Hoàng Bảo sẽ cảm thấy rất có lỗi.
- Tiểu Hinh, ở đây anh giới thiệu với em. Đây là Bác Phúc, quản gia của ngôi nhà này. Còn kia là Sở tổng, Sở Khắc Uy, chủ nhân của ngôi nhà này kiêm luôn vị trí ông chủ của anh.
- Sở Thiếu, chào anh.
Sở Khắc Uy bỗng chốc lại có một cảm giác khó tả ùa về. Cô gái này, thật sự rất giống với cô bé năm đó đã từng cứu anh. Chỉ là... Chắc không trùng hợp như vậy đâu, Sở Khắc Uy nhàn nhạt gật đầu.
- Tiểu Hinh, em ăn tối chưa? Hay để anh hai nấu cho em ăn?
- Gì chứ? Anh nấu? Thôi cho em xin... Anh nấu thì ai dám ăn!
- Này! Tiểu nha đầu, em đừng có mà trêu chọc anh!
Mạc Hinh mỉm cười tinh nghịch, còn Mạc Hoàng Bảo suốt ngày lạnh lùng nhưng khi đứng trước cô em gái này thì sự lạnh lùng của cậu hoàn toàn bị đánh bay xa mười ngàn dặm, chỉ còn lại sự dịu dàng và ấm áp của cậu mà thôi.
Sau đó, Mạc Hinh được sắp xếp phòng đối diện với Sở Khắc Uy, bên cạnh là phòng của Mạc Hoàng Bảo. Đợi sau khi cô sắp xếp xong quần áo thì tự bản thân cô lăn vào bếp để nấu nướng. Ở phòng khách, trên tay Sở Khắc Uy có một cuốn sách, còn trên tay Mạc Hoàng Bảo thì lại là một tách cafe do Mạc Hinh tự tay pha. Cafe của Mạc Hinh pha luôn có sự đặc biệt riêng của nó, nhưng có lẽ... Bây giờ cô đã biến nó ngọt ngào hơn trước kia.
- Tiểu Hinh, em cẩn thận một chút.
- Vâng!
Còn ở phòng khách, Sở Khắc Uy quen biết Mạc Hoàng Bảo cũng gần tám năm, có lẽ đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của cậu bạn thân này. Xem ra, cô em gái này thật sự rất quan trọng trong lòng của Mạc Hoàng Bảo. Tám năm nay, Mạc Hoàng Bảo chỉ chú tâm vào công việc chứ không hề có bất cứ mối quan hệ nam nữ nào, có lẽ... Hình bóng Mạc Hinh đã ngự trị quá lâu trong tim cậu, nên Mạc Hoàng Bảo dường như chỉ muốn trọn đời chăm sóc Mạc Hinh... Cho dù bản thân cậu biết, em gái của mình đã lớn rồi... Sẽ có một ngày nào đó, Mạc Hinh sẽ tìm được người mình yêu thật lòng, rồi sẽ được gả đi. Nhưng bây giờ, cậu muốn dùng thời gian này để bù đắp những tổn thương của cô suốt tám năm qua.
- Hoàng Bảo, cô ấy có phải cô bé năm đó cứu tôi?
- Sở Thiếu, cuối cùng cậu cũng nhận ra. Đúng vậy, là em ấy.
[...............]
Năm đó, khi cô mười hai tuổi thì Mạc Hoàng Bảo cùng cô và Mạc Thư được đưa đi dã ngoại gần một con suối. Lúc Mạc Hinh đang ngồi bên cạnh con suối thì bất chợt cô nghe có tiếng vật gì đó rơi xuống nước và khi cô nhìn lên thì thấy Mạc Thư và một người khác ở dưới. Mạc Hoàng Bảo tuy bơi lội rất giỏi nhưng chỉ cứu được Mạc Thư, còn cậu bé kia bị chuột rút nên Mạc Hinh đã cứu. Sau khi Mạc Hinh đưa người đó lên bờ thì cũng có chút lo lắng, nhưng chưa để cô nói gì thì người nhà của cậu bạn ấy đã đến và đưa cậu ấy đi khỏi. Trước khi đi cậu bạn ấy còn đưa tay lên tạo thành chữ U, nhưng Mạc Hinh lại nghiêng đầu không hiểu lắm.
Sau khi Mạc Thư được cứu lên thì cô lại la oai oái còn nói là Mạc Hoàng Bảo cố ý đẩy cô ta xuống nước. Mạc Hinh liền mặc kệ cậu bạn kia mà chạy đến xem Mạc Hoàng Bảo thế nào, khi cô vừa đến đã nhìn thấy anh hai bị Mạc Tấn Du đánh cho một cái mà không để anh ấy nói gì. Lúc đó, Mạc Tấn Du chỉ biết lo lắng cho Mạc Thư nhưng lại không để ý đến tâm trạng của Mạc Hoàng Bảo. Lý trí của Mạc Hoàng Bảo đã sớm bị Mạc Tấn Du đánh bay, vì thế cậu cũng kiên quyết từ mặt gia đình, rời bỏ Mạc gia, rời khỏi Quý Thành để tự lập. Cũng may lúc đó cậu gặp được Sở Khắc Uy, rồi mới quyết định cùng Sở Khắc Uy ra nước ngoài để học tập và làm việc.
[........................]
- Hoàng Bảo, cô ấy năm nay đã mười tám hay chưa vậy?
Nhìn thấy Sở Khắc Uy đặt quyển sách trên tay xuống mà nghiêm túc hỏi như vậy, Mạc Hoàng Bảo thật sự không thể nhịn được cười. Cậu nói
- Yên tâm đi, Tiểu Hinh năm nay đã hai mươi rồi. Nhưng mà... Cậu định làm gì em gái tôi đây? Hay là... Cậu muốn làm em rể của tôi sao?
Sở Khắc Uy nhếch mép
- Ý kiến cũng không tồi.
[.....................còn...............]
Liêm sỉ anh êi:v
#Yu~