Đến buổi chiều, cả nhà họ Sở cứ cuống cuồng lên với Sở Dược Lam sau khi Mạc Hoàng Bảo đến công ti làm việc. Con bé cứ khóc lên khóc xuống, làm cho con trai của Sở Diệu Ương là Sở Cận Diêm cũng không dám khóc. Thằng nhóc ngồi nhìn Cục Bông khóc mà cứ chớp chớp mắt, cho đến khi Mạc Hinh bước xuống nhà. Cục Bông nhà chúng ta nhìn thấy mẹ liền không khóc nữa mà chuyển sang mếu máo, còn đưa đôi tay ngắn ngủn về phía cô.
Mạc Hinh mỉm cười đang định bế Cục Bông lên liền bị một người bên cạnh dành trước, Sở Khắc Uy nhìn cái cục trắng trắng mũm mĩm trên tay mình liền có chút thoải mái. Hừm, xem như cũng giống với vợ anh, coi như cho qua cái việc dám tranh sủng. Nhưng dường như Cục Bông không thèm để ý đến anh, cô bé nghiêng đầu nhìn, rồi lại khóc ầm lên. Mạc Hinh phì cười rồi cũng phải tự mình bế con gái.
Cục Bông được mẹ ôm vào lòng liền bày tỏ uất ức, dụi cả người vào mẹ, liên tục nũng nịu với cô. Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Khắc Uy thật sự rất muốn "ném" nó đi xa.
Đến khi dùng bữa, sau khi được ăn no nê, Dược Lam liền giống như con mèo nhỏ, nằm ngủ ngoan ngoãn trên chiếc nôi tự động mà cô đã chuẩn bị trước. Còn trên bàn ăn lúc này thì thật sự rất đông vui. Hồ Chân Chân nhìn Mạc Hinh rồi nhìn lại con gái Sở Diệu Ương, cùng là đã sinh con... Nhưng dường như Mạc Hinh có phần thon gọn hơn, còn Sở Diệu Ương... Có lẽ vì Trần Cẩn Nam chăm quá kĩ nên có chút bồng bềnh.
- Ương Ương, con xem chị dâu con đi. Cũng là sinh con đấy!
- Bác cả à, cơ địa của Mạc Hinh là ăn mãi không béo rồi. Lúc chị dâu mang thai, ăn còn nhiều hơn Diệu Ương kể đấy.
Tuy nói Mạc Hinh vẫn thon gọn nhưng trải qua một buổi kịch liệt với cô, Sở Khắc Uy mới biết là, Mạc Hinh chỉ mập những chỗ cần đẩy đà mà thôi. Còn Sở Quyên, nhìn lại cái nhà này.... Dường như chỉ còn có mỗi mình cô là cẩu độc thân?
- Anh hai, em nghe đồn... Anh là Lịch Ái Nhi đang qua lại?
- Không phải đồn. Là thật.
Nhắc đến Lịch Ái Nhi, vốn dĩ là một thanh niên mặt lạnh ấy thế mà lại được vị tiểu thư đoan trang Lịch Ái Nhi để ý. Nhớ hôm đó, Mạc Hoàng Bảo đang định sẽ sang nước D để thăm Mạc Hinh, thì hai chị em nhà họ Lịch đến quấy rối Sở Thị. Bên cạnh Sở Khắc Uy đã có một con kì đà An Quỳ Trứ, bên cạnh Mạc Hoàng Bảo lại không phải chỉ riêng Lịch Tư Tư mà còn có Lịch Ái Nhi. Hai chị em nhà này cứ đấu võ mồm với nhau, sau đó... Lịch Tư Tư nổi điên xông lên dùng chiếc bình gôm sứ nhằm muốn đánh Lịch Ái Nhi, lúc đó Mạc Hoàng Bảo không biết là thật lòng muốn giúp hay là thương hại, ấy thế mà anh lại dùng tay đỡ cho Lịch Ái Nhi một mạng. Từ đó về sau, Lịch Ái Nhi luôn đến để thăm Mạc Hoàng Bảo, dần dần nó thành một thói quen, rồi nảy sinh tình cảm. Còn Lịch Tư Tư, ừ à... Cô ta bị giam lỏng ở Lịch gia rồi.
- Haizzz, trong cái nhà này chỉ còn mình con là cẩu độc thân... Gâu gâu gâu!
Hồ Chân Chân mỉm cười nhìn Sở Quyên, chợt bà nhớ đến Sở Khắc Uy. Sau khi Mạc Hinh rời khỏi Trác Thành thì bà cũng không nhìn thấy Sở Khắc Huy đâu, sau hơn hai tháng thì bà mới biết... Thằng con trai này đã đến Tru Vĩ Thôn của Cố Hỉ đến Cố Hỉ giúp đôi chân của mình hồi phục. Sau hơn một năm thì đôi chân của Sở Khắc Huy cũng đã hoàn toàn bình phục và có thể đi lại tự do. Thì lúc đó, Sở Khắc Huy phải đến Quý Thành một chuyến, cái gọi là một chuyến của anh ta cũng hơn một năm vẫn chưa thấy quay lại.
- Ngày mai chúng ta đến Mạc gia hỏi cưới Tiểu Hinh về nhà.
- Đúng đúng đúng, Cục Bông nhà chúng ta cũng nên phải có trong hộ khẩu nhà họ Sở rồi.
Mạc Hinh không hề có ý kiến, để đi được đến ngày hôm nay là Mạc Hinh cảm thấy rất là thần kì rồi. Cô và Sở Khắc Uy chỉ mới bên nhau hai tháng là cô đã an tâm trao hết mọi thứ cho anh, sau đó... Cả hai lại phải yêu xa hai năm... Nhưng những tình cảm vẫn mãi ở sâu trong trái tim của họ. Không chỉ vậy, bên cạnh của cô và anh còn có một Cục Bông xinh xắn thế này, dù muốn dù không thì cô cũng đã là người của Sở gia.
- Mẹ à, sao mẹ không đợi có thêm cháu rồi hãy cưới nhỉ?
Sở Diệu Ương tinh nghịch lên tiếng, cho dù đã là mẹ của người ta rồi nhưng tinh thần lạc quan và nghịch ngợm của Sở Diệu Ương vẫn còn mãi. À, còn có máu cà khịa nữa chứ.
Sở Khắc Uy biết em gái mình có tính cách thế nào, anh đương nhiên không quan tâm. Anh chỉ nhẹ nhàng đặt vào chén của Mạc Hinh một miếng thịt, rồi đáp lại
- Ý kiến không tồi, bà xã chúng ta cố gắng một chút. Sớm có bảo bối trước hôn lễ, vợ nhé?
[.....................còn........................]
Ái chà chà:)))
#Yu~