Sở Khắc Uy art cool đứng hình mất năm giây.... Con của anh? Cái cục trắng trắng mũm mĩm này là con của anh sao? Gương mặt tựa như ngơ ngác nghiêng đầu nhìn đứa bé, Dược Lam khó hiểu nhìn anh, cô bé chu chu môi, cũng nghiêng đầu nhìn anh. Sở Quyên đang bế Dược Lam liền khóe môi giật giật. Hai cha con nhà này bị điên à?
- Anh đừng nhìn nữa, lúc Mạc Hinh lên máy bay thì chị dâu đã mang thai rồi. Cái cục này là của anh đó! Này, tự đi mà bế. Em không muốn làm bóng đèn sáng giữa nhà hai người đâu.
Nói xong, Sở Quyên liền "nhét" Dược Lam vào tay của Sở Khắc Uy, cô bé ngước mắt nhìn anh. Rồi chớp chớp, nhưng khi nhìn thấy anh liền Dược Lam bắt đầu mếu máo quay sang nhìn Mạc Hinh. Cô bé cứ nhìn Mạc Hinh, rồi lại nhìn Sở Khắc Uy, rồi lại nhìn sang Sở Quyên... Cuối cùng, tầm mắt vẫn là hướng về phía của Mạc Hinh.
An Quỳ Trứ bây giờ thật sự bị nghẹn đến không biết nói gì. Tuy cô ta vẫn không tin cái cục này là con của Sở Khắc Uy, nhưng đứng ở góc độ này... Hai cha con nhà này đúng là rất giống nhau. Mạc Hinh tiến lại gần Dược Lam, đưa tay bế con bé ra khỏi người của Sở Khắc Uy. Dược Lam được mẹ bế liền cười khanh khách, còn tham lam hít lấy hít để mùi thơm của mẹ. Gương mặt của Sở Khắc Uy tối sầm
- Cái cục này...
- Cục này cái gì mà cục này. Con bé là con gái anh đấy!
- Nghĩa là hôm đó em thật sự mang thai? Em không cho anh sang thăm em... Là vì muốn giấu anh về sự hiện diện của con bé này?
Mạc Hinh có chút chột dạ gật đầu, aizzz da... Cô quên mất, Sở Khắc Uy ghét nhất là bị người ta lừa... Liệu lần này cô có thoát không nhỉ? Sở Khắc Uy nhướn mày, không thương tiếc túm lấy Dược Lam "ném" lại cho Sở Quyên, bản thân anh điên tiết vác cô lên vai. Giữa thanh thiên bạch nhật hung tàn đánh vào mông cô một cái
- Tốt! Tốt lắm! Dám lừa anh! Mạc Hinh, em chết chắc rồi!
Nói xong, bỏ lại những gương mặt ngơ ngác đang đứng chết chân ở đó mà ạn cứ hiên ngang vác cô về nhà.
Dược Lam vừa ôm mẹ chưa được bao lâu liền bị ném đi. Cô bé mếu máo rồi khóc ầm lên, bây giờ... Đừng nói là Sở Quyên lúng túng, bây giờ ngay cả Lục Tử Kiện nảy giờ im hơi lặng tiếng cũng cuống cuồng lên dỗ dành tiểu công chúa... Nhưng Dược Lam cứ khóc lớn như vậy, còn luôn miệng kêu "Uma... Uma", Sở Quyên đỡ trán
- Anh họ à! Anh có để ý đến con gái của anh không thế? Aizzzz!
[.....................]
Sau khi Sở Khắc Uy về đến nhà, lại một lần nữa anh mặc kệ mọi người đang ngồi ở dưới nhà để xem phim mà vác cô lên thẳng phòng. Hồ Chân Chân nhìn sang Sở Chính Quốc
- Ông nó, hình như Khắc Uy vừa về nhỉ? Thế nó vác cái gì ấy nhỉ?
Sở Diệu Ương ngồi bên cạnh vừa được Trần Cẩn Nam cẩn thận bón trái cây, vừa rung chân nói
- Ây da, nhìn là biết chị dâu rồi.
Mọi người: "..............."
Tất cả mọi hành động đồng loạt dừng lại, cuối cùng cả nhà họ Sở đồng thanh nói
- Mạc Hinh?!
Hồ Chân Chân ngơ ngác nhìn rồi nói
- Ơ? Không phải hết năm nay mới về à?
Nhưng chưa để họ hoàn hồn lại thì tiếng khóc thét của Dược Lam đã được Lục Tử Kiện và Sở Quyên mang về. Lúc đầu, ở nhà họ Sở dường như chỉ có tiếng khóc rống lớn của con trai Sở Diệu Ương - tên là Trần Cận Diêm. Bây giờ tiếng khóc của Dược Lam còn đáng sợ hơn nhiều.
- Ôi, Quyên Quyên... Con lấy cái cục này ở đâu thế?
Sở Quyên: "..............." Nhà này thích "Cái cục" nhỉ?
Sở Quyên đau đầu nói
- Cái cục này là con gái của Mạc Hinh và anh Khắc Uy. Là cháu gái của mọi người đấy! Nhưng khoan hãy nói đến... Dỗ... Dỗ... Dỗ giúp con đi mọi người.
Hồ Chân Chân đương nhiên xung phong bế cháu đầu tiên, dù gì thì bà cũng đã có kinh nghiệm sinh con ba lần. Nhưng vẫn lực bất tòng tâm, cứ lần lượt người này đến người kia bế, Dược Lam không chỉ không nín mà còn khóc lớn hơn. Nhưng con bé nào biết được, cha mẹ của nó nào đâu quan tâm đến. Khi mọi người gần như là tuyệt vọng thì Mạc Hoàng Bảo về đến nhà, Hoàng Bảo nhíu nhíu mày nói
- Ồn ào vậy?
Dược Lam nghe thấy liền đưa đôi mắt ướt đẫm nhìn về phía Mạc Hoàng Bảo. Hai mắt của cô bé còn long lanh lấp lánh nữa cơ chứ.
- Con ai vậy?
- Con của Mạc Hinh đấy, cháu gái của anh đấy!
Mạc Hoàng Bảo lại ngơ ngác. Ok, cho dù là cháu gái đi chăng nữa... Này cháu gái, đừng có nhìn cậu với cặp mắt đó chứ.
- Này, anh mau lại đây.
Mạc Hoàng Bảo đặt chiếc cặp của mình xuống rồi chậm chạp bước đến. Thuận thế, Sở Quyên "nhét" Dược Lam vào tay của Mạc Hoàng Bảo. Cô bé nằm trong vòng tay của cậu cả mà nhìn đến vui vẻ, gương mặt lộ rõ việc mê trai.
- Haizzz... Đúng là mẹ nào con nấy, mê trai không lối thoát!
[.....................còn.....................]
#Yu~