Lão thái gia suýt chút đã bị Tô Nhiễm làm cho tức điên lên!
“Ta làm tất cả cũng chỉ vì Tô gia thôi!”
“Tô gia! Tô gia! Trước giờ toàn bộ là vì Tô gia? Đừng làm trò hề nữa! Ông chỉ vì cái tâm ích kỷ của chính bản thân ông thôi! Không không không! Ông làm gì có tâm, ông là một người đàn ông tàn nhẫn vô lương tâm, vì cái dã tâm của mình mà không biết ông có tính ra xem trên tay ông nhúng máu bao nhiêu con người? Khi mẹ tôi mất, những lời bà ấy khuyên dăn ông, giờ này chắc chắn ông đã quên sạch rồi, ông có biết mẹ tôi chết vì cái gì không? Chính là vì ông! Trên tay ông toàn một mùi máu tanh, ngày nào bà ấy cũng cầu trời khấn phật cho ông quay đầu là bờ, nhưng ông lại không làm như thế.....Cho nên mẹ tôi mới vì suy nghĩ qúa nhiều mà mất sớm như vậy!”
“Tô Nhiễm, con ngậm miệng lại cho ta!”
Sắc mặt Tô Nhiễm đỏ tía tai, ông ngồi phắt dậy trên giường, vết thương trên cánh tay vừa gắp đạn ra, giờ lại rách toác, máu tươi không ngừng thấm qua từng lớp gạc, “Tôi đã cảnh cáo ông bao nhiêu lần rồi nhưng ông chưa từng nghe tôi! Có phải ông muốn đợi cho đến bao giờ tôi cũng chết rồi, đợi đến khi Tô gia hoàn toàn không có người nối dõi, ông mới tỉnh ra!”
“Con đang nói linh tinh cái gì vậy!” lão thái gia nhìn vệt máu trên tay Tô Nhiễm, ông mau chóng đứng dậy, “Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!”
“Không cần thiết!”
“Tô Nhiễm, ta còn chưa tính sổ chuyện con thả Cảnh Thụy và Tiểu Thất đi mà con lại còn tính toán chuyện cũ nữa à!”
“Tôi đã nói rồi, chuyện không hợp nhau chỉ nói bấy nhiêu, hệ quy chiếu của chúng ta không cùng một thế giới, tôi biết, tôi có nói bao nhiêu với ông cũng chỉ vô dụng thôi, cũng như vậy, ông có nói bao nhiêu với tôi, tôi cũng không thể hiểu cho ông, vậy nên.....Ông đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy ông!”
“Tô Nhiễm đứa nghịch tử này!”
“Vậy thì ông cứ coi tôi là nghịch tử đi!”
Lão thái gia lại định nổi giận, Tô Vi Túc vội vàng giữ lấy ông, “Lão thái gia, để cho lão gia an tâm dưỡng thương đi, có lời nào cứ đợi cho lão gia khỏe lại đã!"
Lão thái gia đành nuốt cục tức xuống, hất tay áo quay lưng đi.
……
Bên này phụ tử đã tàn cuộc trong sự cãi vã, còn bên kia, Tô Tố và Tiêu Lăng đang ôm chặt hai đứa con vừa tìm lại được, không muốn buông ra.
Cảnh Thụy lần đầu tiên dính lấy Tô Tố và Tiêu Lăng như vậy.
Từ lúc lên xe, anh choàng tay ôm cổ mẹ không rời, đầu để lên ngực mẹ không nói lời nào.
Nếu là bình thường, Tiêu Lăng đã sớm nổi giận rồi.
Con trai lớn thế này rồi,sao lại còn thân mật với mẹ như vậy, nhưng hôm nay, anh nhìn thấy khung cảnh này chỉ thấy cay đắng trong lòng.Tiêu Lăng ôm chặt lấy Tiểu Thất, cảm thấy người con gái vẫn đang run lên, không kiềm được, anh đưa tay xoa xoa đầu con, “Tiểu Thất ngoan nào, có daddy ở đây, không cần phải sợ nữa đâu.”
Tiêu Lăng và Tô Tố không về chỗ khách sạn cũ, mà họ đi thẳng đến một khách sạn ở gần khu vực quân đội.
Khi họ đến nơi, Tiêu Quốc Chinh đã ở trong phòng chờ sẵn, nhìn thấy hai người mỗi người ôm một đứa nhỏ bước vào, tiêu Quốc Chinh mới thở phào, “Vậy là không sao rồi, may quá.....chỉ cần cứu được hai đứa nhỏ, mọi sự đều đáng.”
“Ừm!” Tiêu Lăng gật đầu, “Bác cứ ngồi đây một lát, Tiểu Thất ngủ rồi, cháu đem con bé vào phòng ngủ đã.”
“Đừng bận tâm đến bác, bác chỉ định xem hai đứa nhỏ có sao không thôi, nếu đã bình an vô sự về đến đây thì bác cũng nên về thôi. Bên quân khu còn một số chuyện cần giải quyết.”
Tiêu Quốc Chinh rời đi rất nhanh.
Tiêu Lăng và Tô Tố mỗi người ôm một đứa về phòng ngủ.
Hai đứa nhỏ có thể thấy hai ngày nay không được nghỉ ngơi đàng hoàng, bây giờ quay về trong vòng tay bố mẹ, vừa thư giãn được một chút là đã ngủ say rồi.
Tô Tố đặt Cảnh Thụy lên giường, Cảnh Thụy ngủ say như vậy nhưng cũng không buông cổ mẹ. Thấy vậy, Tô Tố cũng nằm xuống với con.
Tiêu Lăng vừa đặt Tiểu Thất xuống, cả người Tiểu Thất lại run lên.
Sắc mặt rất sợ hãi, tứ chi không ngừng múa may, giọng nói có chút như sắp khóc, “Đừng vứt Tiểu Thất vào hòm rắn, Tiểu Thất sợ! Anh ơi cứu em. Daddy mami.....cứu con!”
Sắc mặt của Tiêu Lăng đột nhiên trầm xuống.
Anh bấm tay ‘rắc rắc’, ánh mắt sắc lạnh, miệng nghiến răng khẽ nói, “Tô lão đầu không ngờ dám làm chuyện này! Dám đối xử với
Tiểu Thất như vậy!”
Tô Tố cũng đau lòng không kém!
Tiểu Thất trong giấc ngủ như cảm nhận được hàn khí toát ra từ Tiêu Lăng, cô bất an động đậy người, Tiêu Lăng thấy vậy lập tức nén đi sự giận dữ, anh nắm lấy tay Tiểu Thất, nhỏ nhẹ vỗ về, “Tiểu Thất đừng sợ, daddy ở ngay đây, daddy sẽ bảo vệ cho Tiểu Thất!”
Tiểu Thất như nghe thấy giọng nói của Tiêu Lăng, cô lập tức bình tĩnh lại.
Đợi cho hai đứa nhỏ ngủ say rồi, Tiêu Lăng và Tô Tố mới ra khỏi phòng, chỉ sợ hai đứa nhỏ tỉnh dậy sẽ sợ hãi, Tô Tố còn cố ý mở đèn đầu giường lên.
“Tiêu Lăng, bây giờ anh định làm thế nào?”
Tiêu Lăng nắm lấy tay Tô Tố, “Anh định để em đưa hai đứa nó về A thị trước, Kinh Thành nói gì đi nữa cũng là nơi Tô gia cắm rễ sâu nhất, anh lo cứ ở đây sẽ có nguy hiểm!”
“Không được!”
Tô Tố quả quyết từ chối, “Em sẽ không rời khỏi đây, bây giờ hai đứa nhỏ cũng không tách được chúng ta, cũng không thể đi khỏi nơi này, bọn em đều đi mất, một mình anh ở lại đây làm sao được! Hơn nữa anh nghĩ A thị đã an toàn sao, nếu thật sự an toàn, lần trước Cảnh Thụy và Tiểu Thất đã không bị lão bắt đi, nếu như đâu đâu cũng không an toàn, vậy em và các con thà ở lại bên anh!”
Tiêu Lăng nhớ lại chuyện lần trước, anh cũng không khuyên nhủ nữa.
Không sai, lần trước Lãnh Mạc đã từng nói với anh, chuyện lần trước Cảnh Thụy và Tiểu Thất bị bắt, chắc chắn không thoát được việc giới chính trị của A thị có dính líu trong đó, nếu thật sự để cho Tô tố và hai đứa nhỏ về lại A thị khác nào rước cừu thả miệng cọp, nếu vậy anh có khóc cũng không kịp.
Tiêu Lăng thở dài, “Được, vậy tạm thời cả nhà không rời đi, lần này nhất định phải giải quyết triệt để Tô gia sau đó chúng ta mới đi khỏi đây.”
“Ừm!”
Tô Tố dựa vào vai Tiêu Lăng, trong lòng còn chút bất an.
Trải qua chuỗi việc lần này, cuối cùng cô cũng hiểu được gốc rễ của Tô gia lan sâu và rộng đến đâu. Muốn hủy hoại triệt để Tô gia.....thật sự không hề là chuyện dễ dàng!
Nhưng.....chỉ cần Tô gia còn ở đó một ngày, cô và hai đứa con sẽ chẳng có ngày nào được sống yên ổn!
……
Lúc chiều, Tiêu Lăng đón tiếp vài vị khách!
Khi cửa phòng mở ra, Tô Tố và Tiêu Lăng nhìn mấy vị khách phía ngoài, phút chốc vô cùng kinh ngạc.
“Lãnh Mạc, Trương Hân.....Tôn Nguyên, Tiểu Hy, An Nhiên và còn.....Mộ Bạch không phải anh vẫn đang nằm viện sao, sao lại đến đây?”
“Anh cũng sắp khỏe rồi, nghe được tình hình của mọi người ở đây nên đem An Nhiên theo xem mọi người thế nào.”
Tô Tố nhìn thấy An Nhiên dìu chặt lấy Mộ Bạch, cô mau chóng xoay người nhường đường, “Nhanh nhanh, mọi ngời mau vào đi!”
Đám người bước vào phòng.
Tô Tố bận rộn rót nước cho họ.
Lãnh Mạc nói, “Không cần bận chuyện nước nôi đâu, chúng mình đến không phải để uống nước!”
Tiêu Lăng quay sang nhìn họ.
Tôn Nguyên khẽ ho nhẹ, một nắm đấm đập nhẹ lên vai Tiêu Lăng, “Lão đại, anh chẳng đáng mặt bạn gì cả, chuyện lớn như vậy mà em lại được nghe tin từ Lãnh Mạc đấy, anh thế là không coi em là anh em đúng không!”
Mộ Bạch khẽ cười, “Đều là anh em với nhau, mọi người đều đến để giúp cậu đấy.”
“Giúp mình?”
Lãnh Mạc gật gật đầu, “Đương nhiên! Không thì cậu tưởng bọn này đến đây làm gì! Thêm một người là thêm một phần sức mạnh, bố của Mộ Bạch đã liên lạc được với giới chính trị rồi, mình cũng đã đưa người đến Kinh Thành này, cộng thêm với thế lực của bác cậu ở đây.....Lần này, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi, phải chiến với Tô gia đến cùng!”