Rất nhanh, Cảnh Thụy và Tiểu Thất bị mang đến nhà tổ.
Lão thái gia mang theo Tô Vi Túc trực tiếp ra đón, xe đến cửa chính vẫn không dừng lại, lão thái gia trực tiếp lên xe, chạy xe vào nhà trong.
Sau khi lão thái gia lên xe, mặt Cảnh Thụy và Tiểu Thất cảnh giác nhìn ông, lão thái gia cũng không quan tâm, cười haha với hai đứa nhỏ, hình của hai đứa ông đã sớm coi qua, nhưng nhìn thấy hai đứa thực sự xuất hiện trước mặt ông, lão thái gia khá là vui vẻ. Hai đứa nhỏ căm ghét dời mắt đi, thấy mọi người chúc mừng lão thái gia, mắt Cảnh Thụy di chuyển, “Ông chính là lão thái gia của Tô gia?”
Lão thái gia ngây người, lập tức cười gật đầu, “Đúng, ta chính là lão thái gia của Tô gia.”
Cảnh Thụy kéo tay Tiểu Thất, lạnh lùng nhìn lão đầu, “Ông bắt tôi và em là có mục đích gì?”
“Cái này thì sau này cháu sẽ biết.”
Sau đó tìm 1 chỗ bí mật 1 chút, giấu hai đứa nhỏ vào trong.
Mà nơi được gọi là bí mật này không phải là nơi khác, mà chính là căn phòng bí mật trong phòng của lão thái gia.
“Lão thái gia” Cục phó cười haha nhìn lão thái gia, nhẹ giọng nói, “Chuyện hôm nay.”
Lão thái gia cũng cười híp mắt nhìn cục phó, ông vỗ vỗ vai cục phó, “Chuyện hôm nay may mà có sự giúp đỡ của cậu, cậu vì tôi mà đắc tội cấp trên, cậu yên tâm, chỉ dựa vào chuyện hôm nay, cậu đã hoàn thành tốt như vậy, tôi tuyệt đối không bạc đãi cậu.”
Mặt phó cục trưởng lập tức vui vẻ, “Cảm ơn sự trợ giúp của lão thái gia.”
“Haha, cần mà.”
“Nếu như vậy, tôi cáo từ trước.”
“Đi đi.”
Phó cục trưởng mới đi, lão thái gia quay người cùng Tô Vi Túc đến căn phòng bí mật.
Nói đến phòng bí mật, bố trí cực kỳ tinh tế, phòng tối giống như đường hầm thời cổ đại, mới đẩy kệ sách, là mấy tầng cầu thang, Tô Vi Túc đỡ lão thái gia, 1 tay mở đèn tầng hầm, tầng hầm lập tức sáng lên, tầng hầm rất sâu, có thể dài 10 mấy mét, đợi đến cuối đường, cuối đường là 1 căn phòng khoảng 20 mét vuông. Căn phòng bố trí khá đơn giản, trống trãi cái gì cũng không có, căn phòng có 3 mặt là tường, còn mặt phía trước lão thái gia là lan can được làm bằng gỗ.
Nhìn vào như là nhà tù thời cổ đại.
Mà lúc này, Cảnh Thụy và Tiểu Thất đang ngồi ở cái ghế dài duy nhất của căn phòng.
Nhìn thấy lão thái gia, mắt hai đứa nhỏ lập tức đầy lửa hận.
Lão thái gia thấy vậy, không những không tức giận, mà ngược lại cảm thấy vui vẻ.
“Vi Túc, mở cửa ra.”
“Vâng!”
Tô Vi Túc lấy chìa khóa từ túi đeo ngang eo ra, mở cửa phòng ra, sau khi mở ra, lão thái gia chậm rãi bước vào.
Tô Vi Túc không biết từ đâu lấy ra 1 cái ghế để phía sau lão thái gia, lão thái gia cực kỳ tự nhiên ngồi xuống, đối diện với hai đứa nhỏ.
“Rốt cuộc ông là ai?”
“Ta là ai không lẽ ba mẹ hai đứa chưa từng nói qua cho các cháu nghe sao?”
Cảnh Thụy và Tiểu Thất nhìn nhau.
Nghe ý của lời này, hình như ông ta quen biết ba mẹ?
Cảnh Thụy cẩn thận nhìn vật dụng trên người lão thái gia, hôm nay lão thái gia cũng giống mọi ngày, mặc bộ đồ thời Đường màu đỏ được cắt may tỉ mỉ, y phục cũng không biết làm bằng chất liệu gì, gia công rất tinh tế, chữ phúc trên đó đều được thêu từng tí từ chỉ vàng, còn có trên eo lão thái gia đeo 1 ngọc bội, mắt Cảnh Thụy rơi lên miếng ngọc bội, miếng ngọc bội đó ấm nhuận như móng dê, toàn thân thông thấu, không có chút tạp chất, nhìn như là thượng phẩm ngọc.
Nếu là nhà khác, nhất định xem nó là gia bảo gia truyền.
Nhưng lão đầu này lại tùy ý đeo giữa eo, đây có thể nói rõ?
Lão đầu này là người giàu có!
Còn có khuôn viên nhìn thấy lúc mới vào, với đất của Kinh Thành mà có được khuôn viên đẹp như vậy, tuy là vào buổi tối, chỉ cần nhìn thoáng qua, Cảnh Thụy vẫn biết, cái khuôn viên đó khá là mắc.
Điều này cũng nói rõ lão đầu bắt cóc cậu và Tiểu Thất, tuyệt đối không phải vì tiền.
Cảnh Thụy cắn môi.
Nếu là vì tiền, ba mẹ nhất định không tiếc tiền, nhưng nếu không phải vì tiền thì vì sao ông ta lại bắt cóc cậu và Tiểu Thất?
“Sao này, đầu nhỏ đã nghĩ thông chưa?”
Cảnh Thụy thu ánh nhìn lại, mím môi, “Ông muốn nói thì nói, không thì thôi!”
“Muốn ta nói cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng cũng không thể nói không cho cháu được, hay là, chúng ta đổi ngang giá?”
Cảnh Thụy quay mặt đi!
“Haha, nhóc con vẫn chưa nghe xem đổi ngang giá là đổi gì mà, sao lại cự tuyệt rồi?”
Tiểu Thất cắn răng nhìn lão thái gia, “Nói chung ông cũng chẳng có lòng tốt gì!”
“Vậy thì không nói chắc được!” Lão thái gia đưa tay nhéo nhéo mặt Tiểu Thất, lông mày Tiểu Thất như dựng lên, đưa tay đập tay lão thái gia, cao giọng nói, “Đừng đụng tôi!”
Mặt lão thái gia trầm xuống.
Bộ dạng của Tiểu Thất không phải sợ ông, trong mắt đều là căm ghét.
Đây rõ ràng là cảm thấy ghê tởm sự đụng chạm của ông!
Ha---
Quả thật là con của hai người đó!
Lão thái gia nhịn lại nhịn, cuối cùng cũng nhịn được, bây giờ ông vẫn chưa tính làm gì hai đứa nhỏ, cho nên, tạm thời không tính dọa tụi nó.
“Đổi ngang giá mà ta nói rất đơn giản, hai đứa nói cho ta biết, hai đứa dùng cách nào để dụ cảnh sát đến khách sạn, sau đó ta nói 2 đứa nghe, quan hệ của ta và ba mẹ hai đứa!”
Cảnh Thụy và Tiểu Thất nhìn nhau, Cảnh Thụy lập tức nói, “Vậy ông nói trước!”
“Haha, nhóc con, vẫn là 2 đứa nói trước thì tốt hơn.”
“Lỡ tụi tôi nói rồi ông không nói thì sao, bọn bắt cóc như ông, có lý do gì chúng tôi phải tin ông chứ?”
Lão thái gia haha cười lớn, “Haha, quả thực rất đa nghi, nhưng ta không thể không nói 2 đứa nghe, đây là địa bàn của ta, hai đứa nhỏ các ngươi không có tư cách trả giá ở đây? Hiểu?”
Cảnh Thụy cắn răng.
Lão thái gia thấy vậy lại cười, “Nói nhanh.”
Cảnh Thụy hừ nhẹ 1 tiếng, cuối cùng cũng thỏa hiệp, dù sao nói xong cũng không ảnh hưởng gì đến cậu và Tiểu Thất, “Ông tưởng tôi và Tiểu Thất ngu sao? Tôi và Tiểu Thất phát hiện các người để camera giám sát trong phòng khách sạn, cho nên len lén đến nơi các người nhìn không thấy viết lời cầu cứu vào giấy ghi chú, sau đó dùng cơ thể che camera lại, đi đến bên cửa kính, mở cửa ném giấy xuống, nhiều giấy như vậy nhất định sẽ có người thấy được, thấy được thì có người báo cảnh sát, tự nhiên dụ được cảnh sát đến.”
“Haha, thì ra là vậy, nếu đã như vậy!”
Lão thái gia lại cười, hèn gì quan sát lâu như vậy cũng không thấy đầu mối gì, thì ra 2 đứa nhỏ đã sớm phát hiện, cố ý tránh nó.
“Được rồi, bây giờ chúng tôi cũng nói rồi, có phải ông cũng nên nói thân phận của ông cho chúng tôi nghe?”