Suy nghĩ của Tôn Nhiễm rất đơn giản, ít nhất là, ông muốn cho Lão thái gia trong nội tâm có chút nghi ngờ, trước khi tìm ra biện pháp có thể bảo vệ cha, không để cho cha ông đem tất cả quyền lợi đều giao vào tay Bạch Linh!
Như vậy tối thiểu có thể kéo dài một chút thời gian!
Có thể giúp cho Tiêu Lăng cùng Lãnh Mạc thêm một chút thời gian
Phương pháp này cũng không thể nói thẳng với Lão Thái Gia, bởi vì ông cũng chưa bao giờ muốn tiếp nhận chuyện làm ăn của Tô Gia, nếu như đột nhiên nói, Lão thái gia không chừng sẽ hoài nghi, vì vậy chỉ có nói như vậy, mới làm cho trong lòng lão thái gia đối với Bạch Linh có một chút đề phòng.
"Mấy người có thể đi rồi" Tô Nhiêm xem Lão thái gia và Tô Vi Túc hai người còn không chịu đi, nhịn không được nhíu mày, "con ngồi máy bay lâu như vậy, rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi."
Tô Vi Túc đừng bên cạnh lão thái gia nhịn không được nói, "lão gia, lão thái gia mấy ngày nay vì chuyện của ngài, ăn không ngon ngủ cũng không yên, ngài như vậy....."
Sắc mặt Tô Nhiêm có chút trầm xuống, ông "keng------" một tiếng buông chén trà trong tay, "ta như thế nào! ta đi ra ngoài cho khuây khỏa cần phải báo cáo một tiếng với mấy người sao! Cần phải lấy được sự phê chuẩn của mấy người mới có thể rời đi nơi này sao! lão thái gia ăn không ngon, ngủ không yên có quan hệ gì tới ta, ta không cần ông ý phải lo lắng cho ta!"
Tô Vi Túc miệng động đậy nhăn mặt, vừa muốn nói thêm cái gì nữa, ánh mắt của lão thái gia liếc tới, hắn thở dài, phút chốc không dám nói nữa.
Tô Gia này...cũng chỉ có lão gia mới dám dùng loại giọng này nói chuyện với lão thái gia.
Mà lão thái gia còn không tính toán..
Lão thái gia sớm đã thành thói quen với một Tô Nhiễm như thế này, trong lòng ông biết rất rõ, Tô Nhiêm hận ông, thế nhưng ông cũng tự nhận thấy ông làm tất cả vì muốn tốt với Tô Nhiễm, trước kia vì bổi dưỡng cái tính nhẫn tâm của Tô Nhiễm, để sau này nó có thể tiếp quản công việc kinh doanh của Tô Gia, nhưng bây giờ.... nếu như Tô Nhiêm thật sự không có chút hứng thú nào đối với chuyện làm ăn của Tô Gia, thì thôi đi vậy.
Ông không muốn ép buộc nó nữa.
Lão thái gia thở dài, ngồi xuống cái ghế thái sư bên cạnh Tô Nhiêm nói "mấy ngày nay con đi nơi nào...” nhìn Tô sắc mặt Nhiêm có chút khó chịu, ông vội vàng nói, “ta không có ý gì khác chỉ là muốn quan tâm xem cuộc sống của con, con có biết không, chỉ đơn giản con là con của ta, một mình ở bên ngoài không an toàn, lần sau nếu muốn ra ngoài, ta phái vệ sỹ đi cùng với con, được không? Ta biết con không thích có người theo cùng, thế nhưng đây là vì an toàn của con, con xem thế nào”
"Kẻ thù của cha thật đúng là nhiều, quả nhiên là làm nhiều việc trái với lương tâm"
"...." Lão thái gia!
"Yên tâm đi, con không phải là trở về bình an rồi sao, mấy ngày nay đi rất nhiều nước, cha muốn biết tự mình từ từ điều tra tìm hiểu đi, dù sao thì......hành tung của con không phải cha muốn tìm hiểu là tìm hiểu được sao!"
"...."
Lão thái gia trầm mặc một hồi mới cười đau khổ, "Tô Nhiễm, ta biết con không thích ta điều tra chuyện của con, vậy thì ta không tra nữa, con cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi thật tốt, con yên tâm, ta bảo đảm với con, Tô Linh mà dám có bất cứ ý đồ gì gây bất lợi với con, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó!”
Tô Nhiêm cười nhạt một tiếng, không có ý kiến gì.
Lão thái gia không tạo được hứng thú, ngượng ngùng từ trên ghế thái sư đứng lên, "thôi ta đi trước vậy, ta cho người chuẩn bị mấy món mà con thích ăn, con ăn một chút rồi nghỉ ngơi."
Tô Nhiễm cúi đầu uống trà, dường như không có nghe thấy lời Lão thái gia nói.
Lão thái gia bât lực, chỉ có thể thở dài, mang theo Tô Vi Túc rời khỏi.
Đợi sau khi bóng dáng của hai người đã đi xa, người làm trong tiểu viên của ông mới đi vào, Lão thái gia không nhìn thấy nha đầu quen thuộc, khẽ nhăn mày, "Tiểu Liên đâu?"
Tiểu Liên trước kia là người làm của ông, mỗi ngày đều trải giường xếp chăn, sắp xếp an bài đồ ăn cho ông, coi như là nha đầu tùy thân.
Nha đầu mới tới này vội vàng đáp lời,"lão gia, Tiểu Liên làm sai việc bị lão thái gia đuổi ra ngoài rồi, nô tài tên Tiểu Hà, về sau sẽ tiếp nhận công việc của Tiểu Liên"
Ha—————
Xem chừng là bởi vì ông rời khỏi Tô Gia rồi, mà Tiểu Liên phải chịu sự tức giận giận cá chém thớt của lão thái gia!
Tô Nhiễm cười lạnh một tiếng, không có nói thêm gì nữa!
"Lão gia, ngài không muốn ăn một chút gì sao?"
"Không cần!"
Ông cả ngày trời chỉ ăn bữa sáng, buổi trưa ở trên máy bay cũng không có ăn cái gì, nhưng lúc này nhìn thấy cả một bàn đồ ăn lớn như vậy, ông đến một chút khẩu vị cũng không có, ông phất tay, " dọn bỏ mấy thứ này cho ta"
"Vâng ạ!"
"Gọi A Trung tới!"
"Vâng ạ!"
A Trung là người làm trong nhà, làm ở trong nhà cũng được hơn 30 năm, từ nhỏ cùng ông lớn lên, khi còn bé hai người thường xuyên chơi đùa, hiện tại đảm nhiệm chức vụ quản gia trong nhà, A Trung cũng được coi là một trong số tâm phúc của ông.
Lão gia tử biết Tô Nhiễm có tâm phúc của riêng mình, ông ấy xưa nay không hạn chế việc ông bồi dưỡng tâm phúc riêng, thậm chí còn coi đây là chuyện tốt, vì vậy mấy năm nay Tô Nhiêm quả thực nuôi dưỡng không ít người của bản thân.
A Trung rất nhanh thì đến.
Ông ta là một người đàn ông trung niên tuổi khoảng 40 tuổi, nhưng mà so với Tô Nhiễm, nhìn qua dường như già hơn 10 tuổi.
A Trung vừa đến, Tô Nhiễm đuổi hết tất cả người làm ra ngoài, sau khi không còn ai mới hỏi, "ta không ở nhà mấy ngày nay, trong nhà không có chuyện gì phát sinh gì lớn chứ, ý ta nói là... phía bên Bạch Linh!"
"Có ạ!" A Trung sợ tai vách mạch rừng, tiến gần sát Tô Nhiễm hạ giọng nói, "thời gian lão gia ra ngoài, đại tiểu thư bị lão thái gia phạt quỳ từ đường, ba ngày ba đêm không cho ăn cơm, mỗi ngày cũng chỉ cho uống hai ngụm nước, còn cho người cầm cây roi trông chừng, nếu như đại tiểu thư quỳ cơ thể không thẳng, người làm sẽ cầm cây roi quật mạnh! Không đến ba ngày đại tiểu thư chịu không nổi ngất xỉu ở Từ Đường, lão thái gia lại càng nhẫn tâm để cô ấy hôn mê nửa ngày ở Từ Đường, đợi cho đến ngày thứ ba, mới tìm bác sỹ đến xem bệnh cho cô ta"
Tô Nhiễm trong nội tâm lúc này nói không ra cảm giác gì.
Cái này có tính là ác nhân tự có ác nhân trị?
"Bây giờ thì thế nào?
"Hiện tại đại tiểu thư còn nằm ở trên giường, cô ta ba ngày không ăn thân thể có chút bị suy nhược, lại bị roi đánh, toàn thân từ trên xuống dưới đều là vết roi, cũng may lão thái gia dặn người làm ra tay có chừng mực, sẽ không làm hại đến tính mạng"
"Uhm!" Tô Nhiễm gật đầu, "ta biết rồi"
"Đúng rồi, lão gia, phu nhân những ngày này đến tìm ngài một lần"
"Cô ấy tìm ta có chuyện gì?"
Tô Nhiêm dưới sự ép buộc của lão thái gia, đã từng có một cuộc hôn nhân, nhưng bởi vì vợ ông trong lòng cũng có người khác, vì vậy, hai người bọn họ tôn trọng lẫn nhau như người lính, cũng không vượt quá nửa bước, trước đây vài năm, ông phát hiệnvợ mình và mối tình đầu có qua lại, lo lắng lão thái gia biết được chuyện gây bất lợi cho cô ấy, vì vậy kiên quyết ly hôn!
Nghe nói.... sau khi ly hôn, Lý Tĩnh Di cùng mối tình đầu của mình quay lại với nhau, hai người kết hôn, hơn nữa còn sinh con.
Tô Nhiễm cũng là thành tâm chúc phúc cho bọn họ.
Mối tình đầu kia của cô ấy biết cô ấy đã gả cho người khác, vẫn còn có thể đợi cô ấy hơn mười năm, thật là một việc cũng không dễ dàng gì!.
"Chúng tôi ly hôn rồi, về sau gọi cô ấy là Lý phu nhân."
"Vâng! Lý phu nhân cũng không có nói là có chuyện gì, nhưng mà nhìn bộ dạng của phu nhân rất sốt ruột, còn nói nếu mà ngài trở về, bảo cho người đi báo cho bà ấy một tiếng, bà ấy có chuyện rất quan trọng muốn nói cho ngài biết!"