Tô Nhiễm nhanh chóng làm sạch cỏ dại còn bám trên phần mộ.
Mộ phần giờ đây không còn bị che phủ bởi lớp cỏ dại nữa, cuối cùng cũng đã ra hình ra dáng rồi.
Tô Nhiễm không sợ vấy bẩn, ngồi bên mộ phần, giang tay ra, vịn vào phần mộ, "A Cẩn, bây giờ em ở đây cũng khá tốt rồi, em không biết rằng bên căn nhà họ Tô đó rất là âm u...... Anh cũng không muốn trở về cái nơi đó đâu! Đợi anh đem tất cả sự việc giải quyết ổn thỏa rồi, anh sẽ rời khỏi kinh thành, định cư ở A Thị, sống cùng với con gái của chúng ta, lúc đó anh sẽ đón em về nhà, như vậy em sẽ không còn cô độc nữa...... Em đã nói với con gái rằng anh là một vị đại anh hùng. Hazz……anh là đại anh hùng gì chứ, ngay cả người phụ nữ anh yêu còn không bảo vệ được mà, như vậy mà là anh hùng cái gì, thật sự anh có chút hối hận...... Năm đó, nếu anh tiếp nhận việc làm ăn của gia đình họ Tô năm mười sáu tuổi, nắm hết quyền hành trong tay, thì có phải…… sẽ không xảy ra những việc như thế này......"
Tô Nhiễm lắc đầu, cười khổ!
Những sự việc mang tính giả thiết...... Nó thật sự không có ý nghĩa gì.
Nếu thật sự ông ta tiếp nhận việc kinh doanh của nhà họ Tô, thì bây giờ có lẽ sẽ biến thành một con người khác nữa rồi!
Tô Nhiễm ngồi bên phần mộ cả buổi sáng, như có rất nhiều lời muốn kể cho Tô Cẩn nghe.
Cuối cùng khi ông định thần lại, mới vẫy tay về phía Tô Tố và Tiêu Lăng, hai người cùng nhau đi tới.
"A Cẩn, có thấy rõ chưa, đây là con rể của chúng ta...... Ôi, cậu ta đến đây để bái tế em nè, em hẳn là đã gặp qua cậu ấy rồi, con gái của chúng ta còn hạnh phúc hơn cả hai chúng ta nữa đấy, có thể gặp được một người thích hợp."
Tô Tố quỳ trước mộ phần, đã ba năm rồi không đến đây bái tế mẹ cô, thời gian ba năm...... Mộ phần của mẹ cô đã mọc rất nhiều cỏ dại.
Trong ba năm gần đây, Tiêu Lăng thỉnh thoảng đến đây, mỗi lần đến đây đều dọn dẹp sạch sẽ hết đám cỏ dại trên mộ, thật nhanh, cỏ dại lại mọc um tùm, anh ta đi đến gần phần mộ, đi đến gần hai cha con rồi ngồi xổm xuống, nhìn lên mặt trời, "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta...... nên về thôi."
Tô Nhiễm nhìn thoáng qua thời gian, đã mười hai giờ trưa rồi,trong lòng ông ta cảm thấy rất tiếc nuối, "sao mà nhanh thế......"
Tiêu Lăng đã đặt vé máy bay vào ba giờ chiều hôm nay bay vào kinh thành, nên mới hối thúc.
"Chúng ta lần sau lại đến thăm mẹ nhé."
Tô Nhiễm nhẹ nhàng đứng lên, ông ta lưu luyến nhìn lên phần mộ, không ngừng chần chờ, bước chân rời đi.
Trở lại trong xe.
Ba người vừa mới bái tế xong, tâm trạng rất nặng nề, không ai nói tiếng nào.
Trên đường rất im lặng!
Ba người về đến khách sạn thì cũng đã gần một giờ rưỡi rồi.
Tô Nhiễm đã sớm thu dọn đồ của ông, không kịp ăn cơm trưa, khoảng cách từ khách sạn đến sân bay vẫn còn một tiếng đồng hồ đi xe.
Tiêu Lăng nhận chiếc va li từ trong tay của Tô Nhiễm, bỏ vào cốp xe sau.
Sau một tiếng đồng hồ!
Ba người đã đến sân bay!
"Được rồi, hai người các con về đi."
Tô Tố cảm thấy luyến tiếc không nỡ, cô vừa mới gặp mặt cha ruột của mình chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi, bây giờ đã phải xa nhau rồi!
"Ba......"
"Nha đầu ngốc, khóc cái gì. Đâu có phải là không gặp mặt nữa đâu."
"Khi nào chúng ta lại gặp nhau nữa?"
Tô Nhiễm nghĩ nghĩ, "Thêm hai tháng nữa...... Là đại thọ tám mươi tuổi của phụ thân ta, ta đang chuẩn bị bắt tay vào làm buổi yến tiệc, lúc đó nhất định sẽ phát thiệp cho Tô Lăng và Lãnh Mạc nữa, đến lúc đó con cùng đi nhé."
Tô Tố cau mày lại, cô chưa từng gặp mặt qua Tô lão thái gia, từ khi ông ta làm những việc đó, thì cô đã rất hận ông ta hận đến nghiến răng, cô một chút cũng không muốn gặp lão già chết tiệt đó!
Hoàn toàn không muốn!
Đừng nói là bây giờ đi mừng thọ ông ta!
Nhưng mà nếu đi được gặp ba thì......
Trong lòng Tô Tố bắt đầu rối rắm.
Tiêu Lăng nắm chặt tay Tô Tố, anh ta nhìn về phía Tô Nhiễm, "Ba, ba yên tâm đi, tới lúc đó con sẽ cùng đi với Tô Tố."
Tiêu Lăng cũng muốn biết cái lão Tô thái gia thủ đoạn kia!
Bên kinh thành, đó là địa bàn của Tô lão thái gia, nhưng mà chớ quên rằng, đại bá của ông ta đang quản tất cả binh đội trong kinh thành, đến lúc đó thật sự có phát sinh tranh chấp, thì ai là người sẽ được lợi đây...... Cái này rất khó nói!
Tô Nhiễm gật đầu, "Được! vậy ba về trước đây, các con yên tâm, bên phía Bạch Linh hãy để ba trông chừng cho."
"Dạ!"
Tô Nhiễm xoa đầu Tô Tố, "Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa, ba đi đây."
"Ba......"
Cô không nỡ xa ông.
"Được rồi được rồi, lớn rồi, con cái cũng đã tám tuổi rồi, sao bản thân lại giống như đứa trẻ, chỉ hai tháng thôi, thời gian qua rất nhanh, được rồi, trong hai tháng này cố gắng đừng liên lạc với ba nhé, bên nhà cũ của Tô gia...... Bất kỳ nơi đâu cũng đều có tai mắt của phụ thân ta, con biết không?"
"Như vậy là không được liên lạc sao?"
"Đương nhiên không phải." Tô Nhiễm kéo Tô Tố ngồi xuống băng ghế dài ở đại sảnh, "Ba sẽ liên lạc với con mà, bây giờ chúng ta...... không thể để cho cha của ta biết chúng ta đã nhận mặt nhau rồi, như vậy sẽ bất lợi cho con, con hiểu chứ?"
Cô đương nhiên là hiểu được!
Tô lão thái gia không phải là người mà!
Súc sinh cũng không bằng!
Hậu cơ trong đại sảnh đã có phát thanh bắt đầu hối thúc đăng ký nhập bay, Tô Nhiễm liền kéo va li từ tay của Tiêu Lăng qua, "Được rồi, các con đừng tiễn nữa, mau về đi."
"Ba, trên máy bay nhớ ăn một chút gì nhé."
"Con yên tâm, ba sẽ ăn."
Tô Tố chăm chú nhìn theo Tô Nhiễm rời đi, khóe mắt đỏ ửng.
Tình thân huyết thống...... là thứ gì đó rất thần kỳ, tuy rằng hai cha con trước giờ chưa gặp mặt qua, nhưng khi gặp mặt rồi lại hoàn toàn không có cảm giác xa cách, ở chung với nhau thật hài hòa và tự nhiên.
Vào buổi chiều, Tiểu Trần gọi điện thoại đến, nói hai mẹ con củaTiêu Diệp Lạc đã đến sân bay rời khỏi A Thị rồi.
Cùng lúc đó, trên điện thoại củaTiêu Lăng và Tô Tố đều nhận được một đoạn tin nhắn của Tiêu Diệp Lạc.
"Anh trai Tiêu Lăng, tạm biệt nhé!"
"Chị dâu, thực sự xin lỗi, còn nữa...... tạm biệt!"
Sau đó, Tiêu Lăng vàTô Tố đều biết rằng, lần tạm biệt này, là không bao giờ......gặp nhau nữa.
Hai mẹ con cô ấy đã rời đi rồi, Tô Tố đề nghị được dọn về ngôi nhà cũ, nhìn thấy tình trạng phát bệnh của lão gia tử, Tô Tố hiểu rằng, thời gian của lão gia tử không còn nhiều nữa, bởi vậy trong thời gian này cô cố gắng ở bên cạnh ông càng nhiều càng tốt.
Tiêu Lăng đương nhiên không có ý kiến gì.
Buổi chiều hôm đó, hai người liền dọn về nhà cũ!
......
Và phía bên kia!
Bên trong biệt thự Bán Sơn!
Mặt mày của Lãnh Mạc như tái xanh, "Không tìm thấy! Cũng đã mười ngày rồi, đã cho rất nhiều người đi tìm, mà anh lại nói với tôi là không tìm thấy! Trương Hân là một người phụ nữ yếu ớt, mà trên người lại không mang theo tiền. Không có rút tiền lại không có điện thoại! Cô ta có thể đi đâu đây! Tiếp tục tìm! Tôi cho các người... thêm thời gian ba ngày nữa, nếu tìm không được người nữa thì các người đừng mong trở về!"
Vương Bưu bị mắng chửi như chó.
Trên thực tế, từ lúcTrương Hân bị mất tích đến giờ, sắc mặt lão đại đối với anh ta luôn tỏ vẻ khó chịu.
Vương Bưu cũng rất lo lắng sốt ruột!
Từ lúc Trương Hân tiểu thư bị mất tích, thì anh ta đã cho người bắt đầu tìm kiếm bất chấp địa bàn, nhưng đã mười ngày rồi, đừng nóilà chỉ tìm người đến cả con ruồi cũng có thể tìm thấy, nhưng vẫn không có bất cứ tin tức gì của Trương Hân tiểu thư cả!
Vương Bưu nhìn vào sắc mặt của Lãnh Mạc anh ta càng trở nên lạnh lùng, bất chấp nói, "Lão, lão Đại...... chẳng lẽ phu nhân đã rời khỏi A Thị rồi?"