Gần như ngay tức khắc, trong phòng lập tức có người đẩy cửa ra.
Cứ như người ở trong đó đã trực chờ sẵn ở cửa vậy!
Cửa phòng mở ra, Tô Tố vừa thấy người đàn ông ở trong phòng, cả lồng ngực cô đập rộn lên!
Mắt cô chăm chăm nhìn vào người đàn ông trước mặt!
Phong thái nho nhã, ông ta mặc một bộ áo dài thêu màu trắng nguyệt, trên người ông toát ra thần thái như người đến từ thời xưa vậy, da ông trắng, dáng rất gầy, nhưng không cho người ta cảm giác quá mảnh khảnh, dáng đứng thẳng. Ông đứng đó trầm tĩnh, trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Tim Tô Tố gần như đập mạnh đến nỗi muốn nhảy khỏi lồng ngực!
Cô có thể khẳng định, đây là lần đầu gặp mặt của hai người nhưng cô lại thấy như vô cùng thân thuộc!
Đương lúc cô nhìn chăm chăm vào ông, ánh mắt của Tô Nhiễm cũng đang hướng về cô!
Cũng như vậy!
Gần như với ánh nhìn đầu tiên!
Ông đã có thể biết được, cô gái đứng trước mặt đây chính là con gái của ông!
Gương mặt của cô phải giống mẹ cô, Tô Cẩn đến 5, 6 phần, nhưng khí chất trong cô lại hoàn toàn khác bà, Tô Cẩn thì dịu dàng, lương thiện lại kiên nghị, còn Tô Tố trước mắt ông, cô như tập hợp của sự thuần khiết và vẻ quyến rũ mê hoặc, nhưng khí chất trên người cô thì lại rất thuần khiết!
Tô Nhiễm thử cất tiếng hỏi, “Tô Tố? Tên cháu là Tô Tố đúng không!”
Ông vừa mở miệng mới cảm nhận được, giọng nói của mình căng thẳng đến độ hơi lạc đi.
Tô Tố nghe thấy Tô Nhiễm gọi tên mình, cô đột nhiên kinh ngạc hỏi, “Chú biết cháu sao?”
Tô Nhiễm nắm chặt bàn tay, quầng mắt ông đỏ hoe.
Con gái ông năm nay đã 25 tuổi, mà lần đầu tiên ông mới được gặp!
Tiêu Lăng đứng cạnh nhìn hai người nhìn nhau chăm chăm, dường như thời gian đang chững lại, anh không nhịn được bèn ho nhẹ một cái, cả hai như tỉnh lại, Tiêu Lăng khẽ nói, “Có lời gì muốn nói, chúng ta cứ vào phòng trước đã.”
Tô Nhiễm đột nhiên nhận thấy họ vẫn đang đứng ngoài cửa!
Ông nhanh chóng chếch người qua một bên, mở rộng cửa cho hai người vào phòng, “Mau vào đây mau vào đây, chúng ta vào phòng rồi nói.”
Tiêu Lăng đỡ Tô Tố vào phòng.
Tô Nhiễm nhìn thấy động tác của anh liền buột miệng hỏi, “Tô Tố cơ thể không được khỏe sao?”
Sao còn cần đến người khác phải đỡ?
Tô Tố vẫn chưa mở miệng, Tiêu Lăng đã khẽ đáp lại Tô Nhiễm, “Mấy ngày trước, Bạch Linh cho người bắt Cóc Tô Tố, bọn bắt cóc đâm Tô Tố một dao, vết thương khá sâu. Nếu không phải cháu và Lãnh Mạc đến kịp thời, hậu quả khó mà tưởng tượng!”
Ánh mắt của Tô Nhiễm phút chốc nghiêm nghị lại!
Thảo nào!
Thảo nào một tuần trước Bạch Linh bị phạt quỳ ở từ đường!
Nếu sớm biết được, ông còn lâu mới nói vài câu mỉa mai đã bỏ qua cho cô ta!
Tiêu Lăng và Tô Tố ngồi xuống ghế sofa.
Tô Tố hoàn toàn mờ mịt về tình hình trước mắt.
Tiêu Lăng không phải một người nhiều chuyện!
Nhưng lại kể cho người đàn ông trước mắt này về chuyện Tô Tố bị bắt cóc, hơn nữa lại nói chi tiết đến vậy, đây không phải phong thái của anh!
Ánh mắt Tô Tố nghi ngờ nhìn hai người đàn ông.
Tô Nhiễm ngồi xuống đối diện hai người, ánh mắt ông vẫn đăm đăm vào Tô Tố, giọng nói lo lắng, “Vết thương của cháu đã đỡ chưa?”
“Đỡ nhiều rồi!” Tô Tố có chút ngại ngùng, “Xin hỏi chú là?”
Mắt Tô Nhiễm bỗng chốc đỏ hoe, ông đưa tay nắm lấy tay cô, hành động này của ông làm Tô Tố hơi giật mình, cô hướng sang Tiêu Lăng cầu cứu, Tiêu Lăng lại đáp lại cô một ánh nhìn an ủi.
“Tô Tố bố là bố của con!”
Bùm!
Đầu của Tô Tố bỗng chốc như muốn nổ tung!
Cô bất ngờ, trợn tròn mắt!
Bố?
Người đàn ông đang ở trước mặt cô đây là bố ruột của cô?
Cô như vô thức nhìn sang Tiêu Lăng, nhưng chỉ nhận được vẻ mặt nghiêm túc của anh và cái gật đầu.
Tô Tố càng không biết phải làm sao!
“Bố?”
“Đúng, ta là bố ruột của con!” Tô Nhiễm đỏ ửng khóe mắt, ông nắm chặt bàn tay Tô Tố, kích động đến mức cả người ông run lên, “Tố Tố! Bố còn tưởng cả đời này không tìm được con. Không ngờ, không ngờ rằng con lại đang ở ngay thành phố A! Bố xin lỗi, 25 năm nay, bố không làm tròn trách nhiệm của một người bố với con, cho bố xin lỗi!”
Tô Tố nhớ lại lá thư mẹ cô để cho cô.
Trên đó viết bố của cô là một anh hùng cái thế!
Đôi mắt cô cũng đỏ hoe, ngấn nước, cô nhìn Tô Nhiễm, “Những năm này bố đều đang tìm kiếm con?”
Tô Nhiễm gật gật đầu khẳng định!
“25 năm nay, bố không phút giây nào ngưng lần tìm tung tích của con và mẹ con, nhưng bặt vô âm tín, năm đó mẹ con còn đang mang thai con, cô ấy đem con đi khỏi bố.”
“Bố đợi đã! Mẹ con đang mang thai, sao lại rời xa bố được?”
“Câu chuyện này rất dài, con có muốn nghe bố kể lại từ đầu không?”
Tô Tố gật đầu!
Cô vẫn luôn muốn làm sáng tỏ mọi chuyện!
Bất kể sự thật có thế nào, cô cũng là người đương sự, cô có quyền biết được chân tướng của sự việc năm xưa!
Còn việc nguyên nhân cái chết của mẹ cô!
Tô Nhiễm bắt đầu kể cho Tô Tố nghe!
“Gia tộc Tô ở Kinh Thành con đã nghe đến bao giờ chưa? Tộc Tô ở Kinh Thành khởi nguồn từ một danh gia vọng tộc dưới triều Nguyên, một gia tộc có lịch sử mấy trăm năm, bất kể luận về tiền bạc hay quan hệ, đều vô cùng giàu có! Đặc biệt con có thể tưởng tượng xem, trải qua sự lụi tàn của triều Nguyên, triều Minh, và triều Thanh, bao gồm cả liên quân tám nước của sau này và thời kỳ động loạn của dân quốc. Bất cứ một biến động nào trong đó cũng có thể khiến Tô gia gặp nguy hiểm! Nhưng Tô gia dưới các thời kỳ loạn lạc như vậy vẫn không đi đến diệt vong!”
“Ở thời kỳ đầu của dân quốc, Tô gia bắt đầu kinh doanh thuốc phiện, từ đó đến nay vẫn tiếp tục làm công việc buôn bán này! Công việc của Mấy trăm năm, giúp cho khối tài sản của Tô gia ngày một hùng hậu, cũng như vậy, trái tim người trong tộc ngày một lạc lối! Đến đời của ông nội bố, ông cụ có những 6 người con trai, đương nhiên, đều không cùng một mẹ sinh ra! Phận Nữ nhi đều không tham gia vào việc làm ăn của dòng tộc, nhưng các con trai thì lại có được quyền thừa kế! Bố của ta là con của vợ cả! Tuổi của ông lớn nhất, cùng lúc đó, năng lực của ông cũng xuất trúng nhất, nhưng, năm đó mẹ của ông qua đời, ông nội lúc đó đang yêu chiều bà Di, bà Di khi đó mới được lấy về, bà ấy cũng là một người lắm thủ đoạn, không biết bà ấy dụ dỗ ông nội thế nào mà suýt chút ông nội để lại toàn bộ tài sản cho con trai của bà ta!”
Nhịp thở của Tô Tố đã dần chậm lại.
Tô Nhiễm tiếp tục nói, “Dã tâm của phụ thân bố lại vô cùng lớn, ông không thể để cho chuyện như vậy xảy ra! Càng nói, khi đó ông ấy đã được bàn giao phần lớn chuyện kinh doanh của Tô gia mà trong khi đó, đứa con nhỏ của bà Di mới có 7,8 tuổi, phụ thân nhẫn nhịn được vài năm, đợi cho đến khi quyền uy trong tay ông đã đủ mạnh, ông liền giết sạch các anh em khác!”
Tô Tố trợn to mắt!
Tô Nhiễm lại cười buồn, “Trong đó bao gồm tất cả các cô của bố!”
Tô Tố khô cổ họng, “Tại sao!”
Không phải toàn bộ nữ nhi của Tô gia không tham gia vào chuyện kế thừa và làm ăn của gia đình sao, nếu đã vậy, sao không tha cho họ?
“Bởi vì trong số các cô và các chú bị ông ấy giết, có một số là anh em, chị em ruột. Ông ấy lo diệt cỏ không diệt tận gốc sẽ để lại mầm họa, cho nên đã làm thì làm cho chót, không để lại hậu hoạn!”
Tô Tố thấy lạnh xương sống!
Thật tàn nhẫn!