Bạch Linh nghe thấy lão thái gia kêu người đến gọi cô ta, trong lòng cô ta có một cảm giác không được tốt.
Hơn ba năm, lão thái gia không bao giờ tìm cô.
Khi Bạch Linh đến, thấy khuôn mặt bầm tím của lão thái gia, trong giác xấu trong tim càng thêm mạnh mẽ nữa.
“Ông nội…..”
“Peng-----”
Bạch Linh chưa kịp nói xong, lão thái gia đã tức giận đến cầm chiếc ly tím trong tay đập trúng đầu Bạch Linh, trong ba năm qua, Bạch Linh mỗi ngày đều được đào tạo, sớm đã không phải là bông sen trắng suy yêu của ba năm trước rồi. Khi những ngón tay của lão thái gia di chuyển thì cô đã cảm nhận được gì rồi, bước chân chuyển động trong tiềm thức, nhưng lại nghĩ đến chuyện gì nên hành động dưới chân đột ngột dừng lại, chiếc ly cứng đập vào trán cô ta!
Sức của chiếc ly rất lớn, đập vào trán, trực tiếp bị vỡ ra rồi, những mảnh sắc nhọn bị đâm trên trán và phần còn lại rải rác dưới chân.
Bạch Linh chỉ cảm thấy cơn đau dữ dội trên đầu, bước chân của cô run rẩy, hầu như không có sức cử động.
Có một dòng máu tươi chảy từ trên trán xuống, cứ chảy xuống đến mặt.
Bạch Linh khịt mũi, đôi mắt cũng không chớp.
“Ông nội, con đã làm chuyện gì, để ông tức giận như vậy?”
Sự tức giận của lão thái gia chưa tan biến, nặng lời nói, “Cô còn dám hỏi! Bạch Linh, tôi c3nh cáo cô bao nhiêu lần, để cô trung thực một chút! Bây giờ đôi cánh cứng rồi, đem lời nói của tôi thành gió thoáng qua tai phải không! Tôi nói cho cô biết, những gì có được đến bây giờ đều là tôi cho cô, tôi có thể cho cô những thứ này thì cũng có thể rút lại quyền lực đó!”
Bạch Linh đã bị sốc, máu trên mặt đều không muốn chùi đi!
Lão thái gia trong ba năm qua mặc dù đối xử với cô ta không tốt, nhưng chưa bao giờ nói ra câu rút lại quyền lực như vậy!
Bạch Linh nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra bản thân đã làm sai chuyện gì!
“Ông nội, cháu không biết ông nói những gì, xin ông hãy xem xét!”
“Được được được, làm sai mà không thừa nhận, bây giờ còn dám giả vờ!” Lão thái gia tức giận tăng cao hơn, lạnh lùng nói Tô Vi Túc, “đi, tìm về cái đầu lúc nãy cho Bạch Linh xem, xem coi cô ta có nhớ ra điều gì không!”
Tiêu Vi Túc nhìn lão thái gia, hạ người lùi lại, “Vâng!”
Tô Vi Túc làm việc rất hiệu quả, rất nhanh, cái đầu của Lưu Tư Minh nhanh chóng được mang đến, đầu của anh ta vẫn còn máu, đôi mắt trừng to, một dáng vẻ chết mà không nhắm mắt. Bạch Linh nhìn thấy đầu Lưu Tư Minh đột nhiên mở to mắt.
“Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra! Ai giết anh ta!” ánh mắt Bạch Linh đều là khí độc.
“Ai đã giết! cô cho hắn ta đi thành phố a để bắt cóc Tô Tố, anh ta bị sa vào bẫy của Lãnh Mạc và Tiêu Lăng, cô nói ai giết!”
Bạch Linh đã bị sốc.
Cô đã không kêu Lưu Tư Minh làm điều đó!
Chết tiệt thật!
Chắc chắn là Lưu Tư Minh nhìn thấy cô ta căm thù Tô Tố, cho nên mới tự làm theo ý mình!
Bạch Linh cắn răng, cô ta biết tại sao lão thái tử tức giận như vậy rồi. Máu trên đầu cứ chảy xuống, cứ chảy xuống đến mắt, Bạch Linh vội vã chùi đi, giải thích với lão thái gia, “Ông nội, con không có nhờ Lưu Tư Minh đi bắt cóc Tô Tố! Con đảm bảo với ông qua, khi thực lực của bản thân chưa đủ mạnh, tuyết đối không động đến họ, con đã đợi ba năm rồi, làm sao có thể chỉ vài ngày mà đợi không được chứ!”
Lão thái gia nheo mắt với ánh mắt sắc bén nhìn cô ta.
Bạch Linh thực sự chưa làm qua điều này, đương nhiên là không sợ ánh nhìn của ông ta, trong lòng bình tĩnh và đứng ở đó để lão thái tử nhìn.
“Thật sự không phải là con?”
“Đương nhiên không phải là con, ông nội, trong ba năm nay, cháu đã nghe những gì ông dạy bảo, những lời ông nói, cháu có bao giờ làm trái ý chưa? Chuyện lần này cháu thật sự không biết!”
Không biết tình tiết cũng không đẩy bỏ trách nhiệm.
Lão thái gia lạnh lùng nói, “đáng lẽ còn hai tháng đã có thể hợp tác mối quan hệ với bên kia, nhưng bây giờ, người của con đã khơi dậy sự nghi ngờ, bây giờ người bên thành phố chắc chắn có chuẩn bị đề phòng chúng ta, nếu thật sự là như vậy thì việc hợp tác có thể bị phá huỷ!”
Bạch Linh im lặng.
Cô cũng không nghĩ đến Lưu Tư Minh lại làm điều ngu xuẩn này!
Chết tiệt thật!
Lúc đó đi tìm Lưu Tư Minh để Lưu Tư Minh theo dõi cô ta, một trong những lý do quan trọng là người này rất trung thành, vâng lời! Chỉ cần một cái gật đầu ngọt ngào thì anh ta có thể bán mạng của mình! Trong ba năm qua, Lưu Tư Minh đã rất trung thành với cô, nhưng lại đột nhiên phạm sai lầm lớn như vậy!
Bạch Linh đôi mắt đỏ bừng lên.
Cô liếc nhìn vào chiếc túi đẫm máu ngay bên cạnh, nghiến chặt răng.
Lần này ngay cả khi Lưu Tư Minh vẫn sống về đây, cô ta cũng không dễ dàng bỏ qua cho anh ta!
Nếu như mọi thứ thành rồi, thực sự hại chết Tô Tố thì anh ấy coi như xứng đáng rồi, nhưng lại trúng kế của người khác, dửng dưng nhảy vào vòng vây của người khác, đây không phải là đang tìm cái chết sao!
Chết thì cũng chết rồi!
Nhưng chỉ là một con chó thôi!
Bạch Linh không nhìn vào Lưu Tư Minh nữa!
“Ông nội….”
“Đừng nói nhiều! Dù không phải là chỉ thị của cô, nhưng cô cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, nếu như không phải những người dưới sự quản lý của con không có năng lực thì làm thế nào xảy ra chuyện này!”
Bạch Linh cắn ngôi, không có sự phản kháng.
Cô cúi đầu nhận sai, “Cháu sai rồi!”
Thái độ cô ấy vẫn rất chân thành, lão thái gia cũng vơi bớt sự giận dữ trong lòng, nhưng mà nghĩ đến chuyện Lãnh Mạc đem người đến thì tâm trạng của ông ta khó chịu!
Lão thái gia lạnh lùng nói, “Nếu như phạm sai lầm thì bị trừng phạt! Bây giờ hình phạt cô sẽ đền! Không có chỉ thị của tôi, không được đứng dậy!”
Bạch Linh chà môi, “Vâng!”
“Vi Túc, đưa cô ta đi!”
“Vâng, lão thái gia!”
Tô Vi Túc đi đến bên cạnh Bạch Linh, làm ra một tư thế “mời”, “Tiểu thư, mời theo lão nô!”
Bạch Linh nghiến răng đi theo.
Đền thờ tổ tiên!
Đây chắc chắn là ác mộng của Bạch Linh!
Đền thờ tổ tiên của dòng họ nhà Tô ở sâu bên trong, bình thường không có ngày lễ gì thì không bao giờ mở, chiếc cửa gỗ lớn và dày được mở ra, sự oi bức của mùa hè đã hoàn toàn biến mất, đi vào đền thờ tổ tiên sau đó càng cảm nhận được một chút lạnh thấu xương!
Trong đền thờ tổ tiên có một bầu không khí có mùi phân huỷ của gỗ.
Đền thờ tổ tiên của nhà Tô rất giống với đền thờ cổ xưa, ngay phía trước được đầy gọn gàng những hũ tro cốt, trong đền thờ lạnh và tối tăm, thậm chí một người dọn dẹp cũng không có. Cho nên nhìn vào cảm giác rất oái âm!
Tô Vi Túc nhìn thấy Bạch Linh quỳ xuống liền nói lời cáo, “Tiểu thư, cô từ từ quỳ, lão nô xin cáo lui!”
Bạch Linh cắn chặt răng!
Đợi hình bóng Tô Vi Túc biến mất khỏi ánh nhìn của cô, cô mới không che giấy đi sự căm thù trong đôi mắt mình.
Vết thương trên trán cô không còn chảy máu nữa, Bạch Linh nắm chặt nắm đấm!
Chuyện hôm nay cô ta đều ghi khắc trong lòng, đợi đến khi cô ta nắm quyền sức mạnh trong gia đình Tô! Cô chắc chắn để những người này phải trả giá!
Đặc biệt là lão thái gia!
Cô nhất định phải để ông ta nếm thử mùi vị của địa ngục!
Bạch Linh đưa tay lau máu trên trán, nghiến răng và quỳ xuống đất!
Ai biết rằng ông già chết tiệt đó có tìm người lén lún quan sát cô ta không, để ông già chết tiệt đó biết cô ta kiêu ngạo cỡ nào, chờ đợi sự trừng phạt của cô ta càng thêm nghiêm trọng hơn.