“Nhị trưởng lão, tam trưởng lão, cháu sai rồi, xin hai ông tha cho cháu, cháu không dám làm vậy nữa!”
Diệp Thanh Trúc vừa khóc vừa xin được tha thứ.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy thật đáng thương.
Từ trước đến này Tần Hạo chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, nhưng cũng không` biết đã xảy ra chuyện gì khiến Diệp Thanh Trúc trở nên như vậy.
Hai người Trần Lạc Vũ mang vẻ mặt lạnh lùng, vô tình, không nói lời nào, chỉ thấy Trần Bán Hiền đi đến gần hang núi, xoay vật gì đó, sau đó liền thấy hàng rào sắt của cửa hang vang lên một tiếng.
Tần Hạo ngạc nhiên, bọn họ muốn nhốt Diệp Thanh Trúc vào trong sao?
Nhưng cũng cùng lúc đó, không biết từ lúc nào Trần Lạc Vũ xông đến trước mặt, dùng mũi chân đá nhẹ một cái, đã đạp anh vào trong hang.
Bên cạnh còn có thêm một người.
Ban nãy Diệp Thanh Thúc còn bị Trần Lạc Vũ cầm trên tay như một con gà, bây giờ cũng bị cho vào hang.
Hàng rào sắt lại rung lên rồi đóng lại.
Trần Bán Hiền đi đến trước hang động, lạnh lùng nhìn hai người rồi nói: “Xem cháu còn trộm đồ đem qua đây thế nào nhé!”
Tần Hạo ngạc nhiên, thì ra Diệp Thanh Trúc vì lấy những thứ đó nên bị bắt.
“Này, rốt cuộc mấy người có ý gì? Chỉ là một bức tranh quái thú thôi, sao không cho người khác xem chứ? Giấu như vậy là sao?”
Tần Hạo vừa nói xong, sắc mặt hai người nhà họ Trần liền thay đổi.
Trần Lạc Vũ lo lắng hỏi: “Cậu nhìn thấy rồi?”
Trần Bán Hiền cũng dùng ánh mắt lạnh như dao nhìn Tần Hạo không chớp mắt.
“Không phải chỉ là một bức tranh thôi sao, tôi chỉ muốn tìm chút ánh sáng để nhìn, có gì to tát chứ, chỉ là xem chút thôi mà, sao phải nhốt người ta vào?”
Trần Lạc Vũ lại hỏi: “Cậu thật sự đã nhìn bức tranh rồi sao? Cậu không bị làm sao à?”
“Sao lại không sao. Mẹ nó, bức tranh nhìn ghê quá, dọa tôi sợ chết khiếp!”
Ánh mắt sắc lẹm của Trần Lạc Vũ nhìn vết máu trên cửa hang, ánh mắt cổ quái, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Bán Hiền rồi quay người rời đi.
“Này, rốt cuộc mấy người muốn sao chứ! Thả tôi ra!”
Tần Hạo ở đằng sau hét lớn, nhưng đáng tiếc hai người họ đã đi xa rồi.
Sau khi hai người Trần Lạc Vũ rời khỏi hang động, vẻ mặt vẫn nặng nề như vậy.
“Tên nhóc đó, sao có thể nhìn được bức tranh đó chứ?”
Trần Lạc Vũ nghi ngờ, không ngừng suy đoán, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra đáp án.
Trần Bán Hiền nhíu mày suy tư một lát rồi nói: “Có thể là sờ, cùng có thể là tia chớp hôm qua, nhưng dù thế nào, đúng là cậu ta đã nhìn thấy, hơn nữa còn bị bức tranh ác thú làm cho hộc máu!”
“Chỉ hộc máu thôi sao! Sao có thể như vậy được?”
Trần Lạc Vũ ngạc nhiên nói.
Nghe ông ta nói vậy, Trần Bán Hiền cũng thở dài một tiếng nhưng không nói gì rồi đi vào thôn. Lúc rời đi, ông ta nặng nề nói: “Anh hai, em thấy tên nhóc đó cũng là cơ duyên của cậu ta, hoặc là cậu ta chính là hy vọng của chúng ta!”
“Nhưng dù sao cậu ta cũng không phải người nhà họ Trần!”
Sắc mặt Trần Lạc Vũ hơi thay đổi, nhưng nghĩ một hồi cũng chỉ có thể nói ra mấy câu không đầu không đuôi.
Trần Bán Hiền thở dài, nói: “Người nhà họ Trần, người nhà họ Trần, haizz, là người gì thì có sao chứ. Cũng có thể vì chúng ta đều là người nhà họ Trần, cùng chung huyết thống nên mới bị nhốt ở đây!”
Trần Bán Hiền nói xong câu này liền rời đi.
Ông ta đi rất xa rồi như Trần Lạc Vũ vẫn đứng đó, quay người nhìn về phía vùng cấm địa của nhà họ Trần, sau đó cũng thở dài một hơi, nói: “Cũng có thể là sự cố chấp của tổ tiên chúng ta!”
...
Hy vọng của Tần Hạo lại bị dập tắt một lần nữa, vốn dĩ nghĩ rằng Diệp Thanh Trúc sẽ mang đến tia hy vọng nào đó, có thể nhìn thấu mọi việc, nhưng không ngờ giờ đến cô ấy cũng bị nhốt vào đây.
“Chết tiệt! Cái quái gì thế này!”
Trong lúc tức giận, anh nhìn xung quanh động rồi lại nhìn Diệp Thanh Trúc.
Nha đầu này giờ còn có tâm trạng ở đó mà sờ soạng, xem ra không hề buồn bã gì cả.
“Này, em đang nghĩ gì đó?”
Tần Hạo thẫn thờ hỏi.
Diệp Thanh Trúc không quay đầu, nói vọng ra từ phía trong.
“Chẳng nghỉ gì cả. Anh thì sao?”
Tần Hạo ngẩn người một lúc, thở dài nói: “Anh đang nghĩ, không biết anh có nên đến đây không. Anh luôn cảm thấy hình như mình bị lừa đến đây. Em nói thật cho anh biết đi, có phải em lừa anh không?”
Bỗng nhiên Diệp Thanh Trúc xông tới, nói to: “Anh giỏi quá, vậy mà cũng đoán ra được, giỏi lắm!”
Tần Hạo nhìn dáng vẻ khinh thường của cô ấy liền biết lời của mình nói không đúng, rõ ràng tự mình bám lấy không chịu đi, giờ lại trách người khác, haha!
“Thôi, anh không vui nên nói bừa thôi!”, Tần Hạo suy nghĩ, thở dài một tiếng.
Diệp Thanh Trúc cười, nói: “Sao lại không vui chứ, em thì rất vui!”
“Bị nhốt ở đây, cũng không biết bị nhốt bao lâu. Em còn cười được à. Mẹ nó, rốt cuộc chúng ta đến đây làm gì? Không phải đến để cứu Lâm Vũ Hân sao? Sao anh cứ cảm thấy cô ấy sống còn tốt hơn chúng ta nhiều, không cần chúng ta cứu, mà anh thấy là cô ấy đến cứu chúng ta mới đúng!”
Tần Hạo càng nghĩ lại càng thấy lời của mình rất chính xác.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong một tháng nay, đúng là có cảm giác bị trêu đùa.
Diệp Thanh Trúc cười nói: “Không phức tạp như anh nghĩ đâu, thật ra anh cũng không cần cảm thấy không vui, anh đã đạt được mục đích của mình rồi không phải sao?”
“Mục đích gì?”, Tần Hạo không hiểu.
Diệp Thanh Trúc đi đến ngồi bên cạnh anh, cười nói: “Không phải anh muốn em mang đến cho anh chút anh sáng sao? Anh làm được rồi!”
“Cái gì cơ? Đồ đâu?”
Tần Hạo ngạc nhiên, tưởng rằng Diêp Thanh Trúc giấu gì đó như bật lửa trong người, đưa tay ra lần mò túi của cô ấy.
Diệp Thanh Trúc vẫn ngồi im để mặc cho anh lần mò trên cơ thể mình.
Nhưng tìm mãi cũng không thấy đồ vật nào có tác dụng, trên người cô ấy cũng không có gì.
“Mang đến rồi thì lấy ra đây đi!”
“Không phải anh nhìn thấy rồi sao? Thứ đó chính là em!”
“Đừng có đùa!”
“Em không đùa, anh không biết nguyên lý ma sát để tạo ra nhiệt sao? Chỉ cần hai chúng ta không ngừng ma sát thì sẽ sinh ra nhiệt lượng, có thể tạo ra lửa. Có lửa rồi thì có thể nhìn thất rốt cuộc ở đó có chuyện gì rồi!”
“Em điên à!”
“Được thôi, coi như em chưa nói gì. Nhưng trong hang này vừa không có gì ăn, vừa không có gì chơi, chán thật đấy. Chúng ta có nên làm gì đó không?”
“Không có tâm trạng!”
“Đi mà!”
“Đừng nghịch nữa, anh không có hứng thật, hơn nữa ở đây cũng không tiện!”
“Đi mà, người ta muốn mà, hơn một tháng không làm gì rồi, em nhớ lắm. Người ta đặc biệt tắm sạch sẽ đấy, đảm bảo thơm phức luôn!”
“Em...”
“Đến đây!”
Diệp Thanh Trúc vừa nói vừa đè người nào đó xuống đất, rồi áp người xuống cắn má anh. Truyện được đăng trên ReadMe và FindNovel, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Bên trong động rất yên tĩnh, bên ngoài có một tiếng động cũng có thể nghe rất rõ.
“Có người đến, mau mặc quần áo vào!”
Tần Hạo nhanh chóng bò dậy.
“Mặc gì chứ, chút nữa lại phải cởi, phiền chết đi được, lâu rồi không được cởi hết như vậy, mát lắm, em không mặc”
Diệp Thanh Trúc vừa nói vừa chầm chậm đứng dậy, vươn mình một cái rồi đi về cuối động.
Bên trong tối om không nhìn thấy gì cả.
- -------------------