Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu - Khương Vũ

Biên tập: Rong Biển

Hiệu đính: Xiaoxin. Xin hãy đọc truyện tại * T гùмTruyện. V Л *

Chuyện Chân Nhứ Nhứ từ bỏ Cừu Lệ năm đó, đương nhiên cũng có Nhậm Nhàn nhúng tay vào.

Lúc đó Chân Nhứ Nhứ kể cho mẹ rằng mình đang đơn phương một chàng trai nọ, mong mẹ giúp mình tán đổ anh ấy.

Nhậm Nhàn nghe thấy người đó là Cừu Lệ. Bà nhớ lại bố Cừu Lệ từng làm những thí nghiệm biến thái với anh, rồi còn vụ giết chim hồi nhỏ mà sợ mất vía, vội vàng bảo Chân Nhứ Nhứ cách xa anh ra!

Lúc đầu Chân Nhứ Nhứ còn hoang mang không hiểu, mãi đến khi Nhậm Nhàn kể lại quá khứ đau lòng của Cừu Lệ.

Nhưng cô ta cũng là người kỳ lạ. Vốn dĩ thái độ lạnh nhạt của Cừu Lệ đã làm cô ta nản lòng, muốn bỏ lắm rồi. Thế mà nghe được do mẹ kể chuyện, cô ta bỗng như Thánh Mẫu nhập hồn, kích thích tình cảm cháy bỏng trong người cô ta. Cô ta nhảy dựng lên một hai tuyên bố mình là người đặc biệt với anh. Nếu bạn gái cũ đã không làm được, vậy cô ta sẽ thay mặt đi cảm hóa Cừu Lệ.

Có chết cũng không bỏ.

Nhậm Nhàn hết cách mới tìm tới Khương Vũ cầu cứu. Bà kể lại mọi chuyện, mong cô thuyết phục Cừu Lệ tránh xa Chân Nhứ Nhứ.

Nghe xong, khuôn mặt Khương Vũ lạnh như băng, trong con ngươi còn mang theo chút tức giận: “Từ đầu đến cuối đều là do con gái cô thích anh ấy. Khi em đến Hải Thành, cô ta còn nhờ em dạy ba lê lấy lòng người thương. Bây giờ cô bảo em khuyên Cừu Lệ, em biết phải khuyên như nào đây?”

“Cô biết, Nhứ Nhứ là do cô và bố con bé chiều quá nên sinh hư. Nhưng em cũng hiểu tình hình Tiểu Lệ mà, thằng bé không được bình thường lắm. Mà cô chỉ có mỗi đứa con đó, sao có thể để nó chịu khổ gì được.”

Hiện giờ Nhậm Nhàn đã lo lắng đến rối loạn tinh thần, còn chẳng quan tâm lời vừa rồi rất xúc phạm đến anh: “Cô cũng đồng cảm với Tiểu Lệ lắm chứ, nhưng thằng bé với cô cũng chỉ là người xa lạ. Cô không thể để con gái mình gặp nguy hiểm được.”

“Em biết thân làm mẹ, cô rất lo lắng, nhưng anh ấy… Anh ấy từng coi cô là mẹ… Nhiều năm như vậy.”

Khương Vũ vừa tức giận vừa đau lòng. Cô biết không thể trách Nhậm Nhàn được, nhưng trong lòng vẫn khó chịu thay Cừu Lệ.

E là chẳng một phụ huynh nào chấp nhận được một người như Cừu Lệ. Đến cả tìm chỗ dạy gia sư anh cũng gặp khó khăn.

Khương Vũ đau lòng thay anh.

Anh chẳng làm gì sai cả, nhưng vẫn bị cả thế giới vứt bỏ.

Về sau, Nhậm Nhàn tự mình đến Hải Thành tìm Cừu Lệ nói chuyện: “Chuyện của em, cô biết cả. Cô rất cảm ơn em nhiều năm qua xem cô như mẹ mình. Nhưng Chân Nhứ Nhứ mới là con của cô, cô cũng mong rằng con bé sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Theo cô biết thì em cũng chẳng có tình cảm đặc biệt gì với con bé. Nếu không nó cũng không nhờ đến cô.”

Cừu Lệ chỉ im lặng lắng nghe bà nói.

Nhậm Nhàn hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn nói: “Chỉ cần em chịu bỏ qua cho nó, khiến nó hoàn toàn hết hy vọng, cô có thể nhận em làm con nuôi, chúng ta trở thành người một nhà.”

Lúc nghe bà nói xong câu đó, Cừu Lệ cười lạnh một tiếng, tựa như nghe thấy một câu chuyện cười hoang đường nào đó.

Con nuôi…

Thật buồn cười.

Vì khiến anh rời khỏi Chân Nhứ Nhứ mà có thể nhắm mắt nhắm mũi nhận anh làm con trai. Từ đôi mắt đó, Cừu Lệ có thể thấy rõ bà ghét anh cỡ nào.

“Cô Nhậm, mong cô hiểu rõ là con gái cô mặt dày bám lấy tôi.” Cừu Lệ đứng dậy, khóe môi lạnh nhạt cong lên: “Lúc trước tôi còn khinh thường chuyện cô ta làm. Nhưng hôm nay, cô đã khiến tôi thay đổi ý nghĩ đó đấy.”

Nói đoạn, anh rời khỏi quán cà phê.

Ngọn lửa báo thù trong lồng ngực hừng hực cháy lên. Anh muốn hủy đi Chân Nhứ Nhứ, hủy đi mọi hạnh phúc của cô ta, kéo cô ta xuống Địa ngục cùng mình.

Nhậm Nhàn sợ tới trắng cả mặt. Bà biết con gái mình mê mệt thằng nhóc này cỡ nào, lỡ như anh thật sự muốn làm gì, vậy thì quá nguy hiểm!

“Cừu Lệ!” Nhậm Nhàn vội vàng đuổi theo gọi lớn: “Cừu Lệ, quay lại!”

Nhưng Cừu Lệ vẫn không dừng bước, dứt khoát đẩy cửa bước đi. Nhậm Nhàn đuổi theo tận đường cái, nói to một câu: “Cô sẽ tìm Khương Vũ!”

Cừu Lệ bỗng chốc dừng lại!

Nhậm Nhàn thở hỗn hển, bà chạy lại phía anh, nghiêm túc nói: “Khương Vũ cũng học ở đại học Bắc Thành. Nếu em mà dám làm gì con cô, cô, cô sẽ không để yên cho em ấy! Bằng cấp, nghiên cứu gì đó đừng hòng được chấp nhận! Ngay cả tốt nghiệp… Đừng mong là em ấy có thể thuận lợi tốt nghiệp!”

Quả nhiên không nên đánh giá thấp năng lực của một người mẹ bảo vệ con. Cho dù là Nhậm Nhàn thông tình đạt lý hay một phần tử trí thức được trọng dụng cỡ nào thì con cái luôn là ranh giới cuối cùng của họ. Vì Chân Nhứ Nhứ, bà có thể làm mọi chuyện.

Có một đứa con được mẹ bảo bọc như vậy sao.

Cừu Lệ quay người lại, lạnh nhạt nhìn bà, con người hiện ra sự hung dữ: “Chỉ mỗi cô mà muốn động tới cô ấy?”

Xem hai người bố phía sau cô là vật trang trí à.

Nhậm Nhàn cũng nhận ra mình thất thố. Là một người làm nghề giáo, đáng lẽ ra bà không nên nói vậy mới phải. Nhất là đối với người bề dưới, đối với học sinh.

“Cừu Lệ, cô đã đến tìm Khương Vũ. Em có biết khi cô nhắc đến em, em ấy đã nói gì không?”

Cừu Lệ im lặng cúi đầu.

“Em ấy nói, mong rằng em có thể có cuộc sống mới, mỗi một bước đi đều ngập tràn ánh mặt trời.”

Mỗi một bước đi, đều ngập tràn ánh mặt trời.

Đây là câu cuối cùng Khương Vũ nói với anh đêm đó.

Cừu Lệ nắm chặt tay, kiềm chế cơ thể đang run rẩy của mình.

Nếu như anh của quá khứ đứng ở ranh giới giữa ngày và đêm, nhưng thâm tâm vẫn hướng về mặt trời. Thì bây giờ, anh đã hoàn toàn lạc lối trong đêm tối rồi.

Hình như, trở thành người giống bố anh mất rồi?

Không, anh sao lại giống người đàn ông ngu xuẩn đó được, yếu đuối đến mức phải ra tay với con mình.

Thế giới này từng bất công thế nào với anh, anh sẽ trả lại từng thứ từng cái một.

Đây cũng là lý do duy nhất giữ chân anh trên thế gian này.

***

Cừu Lệ chủ động hẹn gặp Chân Nhứ Nhứ. Đây là lần đầu tiên anh chủ động sau khoảng thời gian dài đến vậy.

Đêm đó, hai người im lặng đi dạo quanh sân trường. Cừu Lệ đi trước, Chân Nhứ Nhứ lẽo đẽo theo sau, bước lên cái bóng dài của anh.

Chân Nhứ Nhứ biết mẹ mình đến tìm anh, nên đã sớm chuẩn bị tâm lý. Mặc kệ Cừu Lệ nói gì, thì ít ra cô cũng chịu được.

“Em đừng quan tâm mẹ chị làm gì. Chị thích em là chuyện của chị, không liên quan đến em, cũng không liên quan đến bất cứ ai khác. Bà ấy cũng không quản được chị.”

Cừu Lệ bình tĩnh nói: “Chắc chị cũng biết tôi chẳng có cảm giác gì với chị”

Chân Nhứ Nhứ điên cuồng lắc đầu: “Chị biết quá khứ trước kia của em rất cực khổ. Chị, chị rất đồng cảm. Nếu hai ta hẹn hò, chắc chắn chị sẽ đối xử tốt với em!”

“Lúc đầu còn muốn dụ dỗ chị bởi vì chị là con gái Nhậm Nhàn. Cuộc sống của chị hạnh phúc như vậy, làm tôi không nhịn được muốn tự tay phá hủy nó.”

Chân Nhứ Nhứ kinh ngạc nhìn người đàn ông phía trước. Ánh trăng rọi lên người anh, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Đây là lần đầu tiên anh kiên nhẫn nói chuyện với cô ta như thế.

“Tôi có bệnh, là một loại bệnh tâm lý cực kỳ nghiêm trọng. Tiểu Vũ là người đầu tiên khiến tôi có thể cảm giác được thế giới này đang hoạt động. Mà chị, chính là người thứ hai.”

“Chị…”

Cừu Lệ không cho cô nói tiếp, thoáng nhìn đôi giày thể thao AJ cũ kỹ dưới đôi chân mình, anh tiếp tục nói: “Ngay từ lúc bắt đầu, tôi còn tưởng vì muốn bước ra khỏi thế giới trắng đen kia nên mới xác lập mối quan hệ người yêu với cô ấy. Tôi yêu cô ấy, có khi cũng chỉ vì muốn cảm nhận thế giới. Rồi đến lượt chị, có khi tôi cũng sẽ yêu chị như vậy.”

“Nhưng một năm qua, tôi dần nhận ra. Nếu không phải cô ấy, tôi nguyện… trở lại thế giới hai màu đen trắng kia.”

Đôi mắt Chân Nhứ Nhứ đỏ lên.

Cô ta không ngờ là lần đầu tiên Cừu Lệ dịu dàng trò chuyện cùng mình lại là lúc nói về bạn gái cũ.

Cô ta không hiểu những lời Cừu Lệ nói là có ý gì, nhưng cô ta vẫn hiểu được anh vẫn còn yêu Khương Vũ sâu đậm nhường nào.

Anh thích ba lê. Không phải bởi vì đó là ba lê, mà là cô gái anh thương biết múa ba lê.

Chân Nhứ Nhứ hiểu rõ rồi. Mặc dù lòng đau như cắt, nhưng cô ta vẫn lựa chọn từ bỏ.

“Cừu Lệ, chị không biết vì sao em và cô ấy chia tay. Nhưng tình trạng của em bây giờ… Rất không ổn. Chuyện em làm hiện giờ rất không tốt.” Chân Nhứ Nhứ cố nén nước mắt, giọng nói run run: “Có lẽ em nên trở về bên cô ấy, để cô ấy bảo vệ em.”

Dứt lời, cô đưa tay lau nước, mở miệng khóc lớn, quay người đau đớn rời đi.

Cừu Lệ ngước mặt lên trời đầy sao, mặt trăng trốn vào tầng mây đen đặc.

Trở về à, anh cũng rất muốn, nhưng lại không về được rồi.

Vĩnh viễn không về được.

***

Ở một khách sạn tư nhân ven biển nọ, ánh mặt trời chiếu lên mặt biển xanh lam, lấp lánh ánh vàng như đàn cá.

Khương Mạn Y và Trình Dã ở chung một phòng suit[1] dành cho các đôi tình nhân. Căn phòng có diện tích rất lớn, vẫn còn dư lại một phòng trống. Đáng lẽ Khương Vũ đã định dọn vào đó ở, nhưng sau N lần Trình Dã nháy mắt ra hiệu, cô đành tự thuê qua một phòng đơn trong nắng đẹp biển êm, tránh phải làm kỳ đà cản mũi hai người nọ yêu đương.

Trong phòng, Khương Mạn Y dọn dẹp lại đồ đạc. Trình Dã được Khương Vũ thông não, chạy lại ngồi xổm bên cạnh bà giúp dọn đồ.

“Mạn Mạn, quan hệ hiện giờ của chúng ta là thế nào?”

“Em không biết, chắc là người yêu.”

“Con gái cũng lớn vậy rồi, yêu đương gì chứ, không thấy kỳ lắm à?”

Khương Mạn Y biết ông đang nghĩ gì, bà quay qua Trình Dã: “Anh thật sự muốn cưới em à?”

“Chứ không chẳng lẽ một năm qua anh đùa giỡn em.”

“Nhưng anh cũng thấy phản ứng của người hâm mộ rồi mà.”

“Ai thèm quan tâm họ!” Trình Dã nói: “Anh không cần người hâm mộ, chỉ cần mỗi em.”

“Chúng ta cứ như bây giờ không phải rất tốt à?” Khương Mạn Y đáp: “Anh nhớ em thì có thể đến gặp em. Kết hôn rồi cũng không tự do như bây giờ được.”

Trình Dã biết Khương Mạn Y chỉ là không chấp nhận được khoảng cách của hai người, ông lạnh lùng nói: “Vốn dĩ là em chỉ muốn ngủ với anh rồi xách quần chạy, có phải không?”

Khương Mạn Y: “…”

“Được ngôi sao lớn đến ngủ cùng, còn không cần bỏ tiền ra, sướng quá ha.”

Khương Mạn Y đánh ông một cái: “Chỉ được cái mặt.”

Trình Dã mặt dày mà nở nụ cười: “Quan hệ của chúng ta, em quyết định đi.”

“Em quyết định rồi, không kết hôn.” Khương Mạn Y chốt lại: “Kết hôn dính đến rất nhiều chuyện. Ví dụ như tài sản sau khi cưới, tiền anh kiếm được phải chia một nửa cho em. Mà thu nhập hai ta chênh lệch như vậy, anh lỗ lắm. Em cũng không muốn lợi dụng anh, cũng không muốn bị người đời bình phẩm.”

Trình Dã gãi gãi đầu, trong lòng có hơi tuyệt vọng vì Khương Mạn Y vẫn còn canh cánh chuyện này: “Cả cơ thể anh cũng giao cho em, em còn lo lắng chuyện tiền nong làm gì?”

“Đã không còn là con nít mười bảy, mười tám tuổi nữa rồi, đương nhiên phải cân nhắc chuyện thiết thực này.”

Trình Dã nắm lấy tay Khương Mạn Y, bắt đầu làm nũng: “Mạn Mạn, chuyện gì em cũng đồng ý với anh mà. Đến chuyện này cũng đồng ý luôn không được à.”

Khương Mạn Y cười cười, xoa đầu ông: “Anh trai nhà em vẫn thật trẻ con.”

“Đồng ý đi mà.”

“Không được.”

Trình Dã nóng nảy đứng lên, rồi lại nằm dài ra giường, trùm chăn kín đầu phụng phịu: “Em chỉ thích cơ thể anh, không thích anh chút nào.”

“Vậy hai ta coi như đôi bạn thân vậy.” Khương Mạn Y không thèm quan tâm ông: “Em đi tìm Tiểu Vũ.”

“Đợi đã. Em mặc thử bộ áo tắm anh mới mua cho em đi.” Trình Dã xoay người lại, sau một hồi tìm kiếm trong va li, cuối cùng cũng moi ra được một bộ bikini: “Không kết hôn thì bạn cùng phòng cũng có thể mặc thử cái này mà.”

Khương Mạn Y thoáng nhìn bộ bikini hở hang gợi cảm kia: “Em cũng đã làm mẹ rồi, anh bảo em mặc loại quần áo này thì ra thể thống gì nữa.”

Trình Dã đi lại phía bà, đưa bộ đồ trong tay qua. Giọng nói dịu dàng pha chút nũng nịu: “Chỉ mặc trong phòng thôi, cho anh nhìn. Mạn Mạn, anh muốn xem mà.”

Khương Mạn Y cũng không từ chối. Lúc nào cũng vậy, chỉ cần yêu cầu của ông không quá đáng, bà đều không từ chối.

Ở phương diện khác có khi Khương Mạn Y còn tự ti, nhưng riêng khoản dáng người, bà vẫn rất tự tin.

Cho dù là bikini nóng bỏng, bà mặc vào cũng có thể thắng chắc những phụ nữ cùng tuổi.

Khương Mạn Y mặc đồ xong, bước ra khỏi phòng tắm.

“Xong rồi này.”

Ánh mắt Trình Dã rời khỏi điện thoại, dừng lại trên người bà. Ông đơ ra mất mấy giây, sau đó cấp tốc quay mặt đi, máu mũi chảy ròng ròng như đang tố cáo tâm trạng của chủ nhân nó.

***

Khương Vũ thay một bộ áo tắm hai mảnh đáng yêu với họa tiết hoa cúc, chân giẫm lên cát, vươn hai tay lên duỗi eo một cái. Ấm áp quá đi.

Bé rắn trườn trên cổ cô, nếu ai không nhìn kỹ còn tưởng đó là sợi dây chuyền màu trắng.

Lưu Nghệ Bạch bám theo cô mãi không rời. Anh chàng này không hổ là thần tượng nổi tiếng, làn da trắng như sữa, nụ cười ấm áp như nắng ban mai.

“Tiểu Vũ, em biết bơi hả?”

“Đương nhiên.”

“Vậy lát nữa hai chúng ta thi bơi đi.”

“Được! Ai thua tối nay mời rượu.”

“Không thành vấn đề.”

Trình Dã và Khương Mạn Y đã thay đồ tắm bước ra.

Khương Vũ nhìn thấy bộ áo tắm liền của Khương Mạn Y, cười nói: “Mẹ, kiểu áo tắm mẹ mặc đã lỗi thời lắm rồi!”

“Mẹ là mẹ mà, sao so được với mấy người trẻ tuổi các con chứ.”

“Con còn tưởng bố sẽ cho mẹ mặc bikini gợi cảm cơ.” Khương Vũ nháy mắt ra hiệu, bắt đầu cười xấu xa: “Dáng người mẹ đẹp vậy, không mặc bikini thì phí của trời. Thế mà bố còn chẳng chuẩn bị gì, đánh giá 1 sao!”

Trình Dã xoay người qua, Khương Vũ để ý thấy trên mũi ông nhét khăn giấy: “Bố sao thế?”

Gương mặt Trình Dã còn chưa hết ửng hồng. Ông né tránh ánh mắt của Khương Vũ, có hơi mất tự nhiên nói: “Lúc nãy đụng vào tường ấy mà.”

“Ồ.”

***

Ở trên bãi cát, Khương Mạn Y bung dù rồi cắm xuống bãi, tiếp theo là trải thảm ra, sau đó ngồi xuống, bắt đầu bôi kem chống nắng: “Con gái cưng, lại mẹ bôi kem cho.”

Khương Vũ còn chưa kịp đáp lại, Trình Dã đã vội vàng chạy lại nằm lên đùi bà, nhờ bà bôi kem chống nắng cho mình.

“Mẹ gọi con mà!” Khương Vũ bất mãn: “Bố đáng ghét dễ sợ!”

“Con đi chơi đi, đừng quấy rầy không gian hai người này.”

“Bố rất rất rất rất là đáng ghét!”

Khương Mạn Y cười cười, bôi kem chống cho Trình Dã, động tác vừa dịu dàng lại vừa cẩn thận.

Khương Vũ nhìn hai người họ, không nói tới thứ khác, chỉ riêng dáng người và giá trị nhan sắc thôi cũng đã cực kỳ xứng đôi rồi.

Trình Dã quả là nam thần tượng đương thời, dáng người cân đối, cơ bắp rắn rỏi. Còn mẹ cô, vốn dĩ chưa sinh con nên vẫn còn là cô gái mới lớn.

“Mạn Mạn, hôn anh đi.”

Trình Dã ngẩng đầu lên, rướn người về phía bà muốn hôn. Khương Mạn Y nhìn qua Khương Vũ, không thèm trả lời ông.

“Đi mà, muốn hôn cơ.”

Khương Mạn Y đành cúi xuống chạm nhẹ vào môi ông: “Im lặng chút, con gái còn đang ở đây này.”

“Con gái cưng, con với Tiểu Bạch xuống bơi đi. Chừa cho bố với mẹ con chút không gian nữa.”

Khương Vũ cũng không chịu nổi cảnh anh anh em em của hai người họ. Trình Dã đúng là trẻ trâu, chẳng có chút chững chạc nào! Kém xa Tạ Uyên!

Cô đặt bé rắn bạch tạng lên lưng Trình Dã: “Trông A Lệ Lệ giùm con.”

“Ôi má ơi!”

Trình Dã nhảy dựng cả lên, làm bé rắn trượt xuống nền cát: “Đừng để nó lại gần bố! Đáng sợ quá!”

“Bố làm A Lệ Lệ rớt đau thì sao!” Khương Vũ đau lòng nhặt chú rắn lên, treo lên cổ Khương Mạn Y: “Đối xử với nó nhẹ nhàng thôi.”

“Còn có thể loại đam mê nuôi thứ đồ chơi này à, còn gọi là A Lệ Lệ.” Trình Dã cực kỳ ghét bỏ: “Không bằng con tìm một người thật luôn đi. Một con rắn so với bạn trai…”

Khương Mạn Y thấy nét cười đùa trên mặt Khương Vũ đã biến mất, đạp Trình Dã một cái: “Im lặng.”

Khương Vũ đeo kính bơi lên, lặn xuống nước.

“Đừng bơi xa quá đó!” Khương Mạn Y không yên tâm lắm, hét thêm một câu: “Tiểu Bạch, con để ý con bé một chút!”

“Dì yên tâm.”

Khương Vũ dứt khoát nhảy xuống biển, tựa như chú cá du ngoạn mà lặn sâu xuống lòng đại dương. Lưu Nghệ Bạch nhanh chóng đuổi theo phía sau.

Kỹ thuật bơi của cô rất tốt. Đang bơi thì bỗng nhớ tới lần trước xui xẻo cũng là ở bờ sông. Cô nhìn thấy Cừu Lệ nhảy sông, không thèm nghĩ ngợi mà nhảy xuống cứu anh. Không ngờ là nước sông chảy siết, cuốn cả người cô đi. Thế là Cừu Lệ phải quay lại cứu cô.

Hồi ức khi ấy, cứ như cuốn phim chiếu từng cảnh từng cảnh trong đầu cô. Chi tiết đến thế, rõ ràng là rất nhớ mà. Nhưng loại tưởng niệm này, cứ như bị chặn lại bởi tường vây bốn phía.

Vừa rất tắc nghẽn, cũng rất ngột ngạt.

Khương Vũ cố quên đi những suy nghĩ ấy, nhìn về rặng san hô phía trước mà bơi tới.

Nước biển vùng này rất trong lành. Cô đeo kính bơi vào, nhìn những rặng san hô xinh đẹp cùng bầy cá cảnh nhiệt đới rực rỡ sắc màu nơi đáy biển.

Nhưng khi Khương Vũ tiếp tục bơi, bỗng nhiên cô nhìn thấy một chàng trai khá giống Cừu Lệ. Anh cũng đeo kính bơi, đang lại gần chỗ cô.

Hai người bơi dưới đáy biển nhìn nhau trong chốc lát, Khương Vũ cũng thấy rõ những đường nét điển trai của người nọ.

Giống như in chàng trai trong trí nhớ cô!

Hai người đều mang kính bơi nên tầm nhìn dưới nước không tốt lắm, vì thế mà Khương Vũ cũng chưa chắc lắm. Trước lúc cô nhận ra gì đó, thì bỗng nhiên bị sặc nước.

Lưu Nghệ Bạch bơi lại chỗ cô, thấy cô bị sắc nước liền vội vàng kéo lên trên, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

“Không sao, không sao.” Khương Vũ nổi lên mặt nước, há miệng thở hổn hển, mắt nhìn xung quanh.

Mặt nước êm ả, không thấy chàng trai vừa nãy đâu cả. Khương Vũ nhanh chóng hít sau vài hơi, rồi đeo kính bơi lặn xuống tiếp.

Xung quanh có rất nhiều khuôn mặt xa lạ, nhưng chẳng thấy người vừa nãy đâu cả.

Tựa như tất cả hình ảnh khi nãy, chỉ là ảo giác thoáng qua của cô thôi.

“Tiểu Bạch, em có hơi mệt, lên bờ trước nha.”

Khương Vũ vừa dứt lời thì bơi lên bờ ngồi nghỉ, chơi đùa với bé rắn bach tạng nọ.

Bé rắn ngoan ngoãn nằm cạnh tay cô.

Trình Dã thấy Khương Vũ trở về một mình, còn uể oải như vậy mới hỏi: “Sao thế, Nghệ Bạch chọc giận con à?”

“Không phải, con mới bị sặc nước nên không muốn bơi nữa.”

Trình Dã khởi động làm nóng người, rồi mới nói với cô: “Lại đây, bơi một vòng với bố.”

“Thôi ạ, con thật sự không muốn bơi nữa.”

Trình Dã cũng không nói tiếp, bước tới phía trước rồi nhảy xuống biển.

Khương Vũ ngắm nhìn bé rắn trên tay, bỗng cảm thấy nếu cô cứ như vậy nữa, chắc phải tìm bác sĩ tâm lý mất.

Trong đầu cứ có một giọng nói không ngừng nhắc nhở cô: Cô đã buông bỏ rồi.

Nhưng không hiểu sao vẫn luôn thấy nghèn nghẹn.

Ở bên kia, Cừu Lệ bước lên bờ, cả người ướt sũng. Anh dựa lưng vào tảng đá lớn, mắt quét qua bãi cát vàng mịn.

Trên bờ có rất nhiều bóng hình xanh xanh đỏ đỏ, nhưng chỉ bóng hình cô gái nọ là anh không tìm thấy.

Cừu Lệ nằm xuống tảng đá ngầm màu đen, ngắm nhìn bầu trời xanh thăm thẳm. Sau đó nhắm mắt lại, lòng xôn xao khó bình tĩnh được.

Gặp lại anh, chắc là cô thất vọng lắm. Nếu mà cô biết chuyện anh làm từ trước tới giờ…

Quả thật chẳng có mặt mũi nào mà gặp lại.

Cừu Lệ hít một hơi thật sâu, cứ như ngửi thấy cả mùi muối biển thoang thoảng. Được cùng cô hô hấp chung bầu không khí, có lẽ thế là đủ làm anh thỏa mãn rồi, nào còn dám mong ước xa vời nào nữa.

Ngay lúc này, tiếng điện thoại vang lên, là số lạ.

“Đang ở đâu đó?” Giọng nam hạ xuống rất thấp.

“Nước ngoài, nghỉ phép với thầy hướng dẫn.”

“Nhàn nhã dữ ha.”

“Thầy hướng dẫn đang nghi ngờ tôi.”

“Khi nào về?”

“Rất nhanh thôi.”

“Về rồi lập tức gọi lại.”

Sau đó Cừu Lệ nhanh chóng cúp máy.

***

Đêm đó, người một nhà đi đến một quán bar nổi tiếng, bầu không khí bên trong cực kỳ náo nhiệt.

Trình Dã ôm lấy cây ghi ta điện bước lên sân khấu, mới hát mấy bài đã khuấy động bầu không khí nơi đây.

Khương Mạn Y đứng bên dưới, nhìn ông cháy hết mình với điệu nhạc Rock n’ Roll. Bỗng nhớ tới nhiều năm trước, bà cũng như bây giờ, ngưỡng mộ đưa mắt nhìn lên chàng trai xa vời.

Nhưng mà thời gian như nước chảy, vội vàng lại trôi mau.

Thiếu niên vẫn như năm đó đứng trên sân khấu trình diễn, còn bà đã không còn là cô bé ngây ngô đơn thuần khi ấy nữa rồi.

Khương Mạn Y ngồi sát lại Khương Vũ, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Lúc còn trẻ có những chuyện nghĩ là không thuộc về mình cứ thế mà từ bỏ. Bởi lần từ bỏ đó, là hối hận cả một đời.”

Khương Vũ quay qua nhìn Khương Mạn Y, cô nhận ra trong lời bà nói còn có chứa hàm ý.

Mấy ngày nay, Khương Vũ còn tưởng mình che giấu tâm sự rất tốt. Mỗi ngày đều nở nụ cười vui vẻ che lấp nỗi buồn.

Nhưng thực ra, ai cũng thấy được cô đang nhớ lắm chàng trai kia, nhớ sắp điên mất rồi.

Nếu không một cô gái tốt như cô, sao không tìm được một người bạn trai, từ chối hết mọi lời tán tỉnh, cả ngày chỉ quấn quít bên chú rắn của mình như hình với bóng.

“Mẹ, không phải là con muốn từ bỏ, mà là con hết cách rồi.”

Khương Vũ cụp mắt nhìn xuống ly mojito trong tay: “Hiện tại anh ấy sống rất tốt, ngoại trừ con còn có người khác thích anh ấy. Như vậy tốt biết bao. Con không thể chỉ vì mình không buông bỏ được, mà lại đến làm phiền anh ấy.”

Có lẽ, đây là chuyện cuối cùng cô có thể làm cho anh.

“Nếu cuộc sống của thằng bé tốt đẹp như con nói, vậy thì con nên từ bỏ đi.” Khương Mạn Y dẫn dắt từng bước một: “Còn con, cũng có thể tìm một bạn trai tốt hơn nó mà. Mẹ thấy Tiểu Bạch cũng rất được.”

Khương Vũ nở nụ cười: “Mẹ bảo bố mang theo Lưu Nghệ Bạch chỉ vì muốn đẩy đến trước mặt con à?”

“Chứ sao nữa? Con còn thấy thiệt thòi à?”

“Không phải.” Khương Vũ nói đùa: “Nhưng thành tích của anh ấy không bằng con rể trước của mẹ đâu, vậy cũng được sao?”

“Con xem kìa, nói nãy giờ thì hết hai ba câu liên quan đến người ta. Vậy mà bảo đã buông được rồi.”

“Con buông rồi mà.”

Khương Vũ bắt đầu hờn dỗi, không thèm tán phét cùng Khương Mạn Y nữa: “Con ra ngoài đi dạo.”

Khương Mạn Y vội bảo Lưu Nghệ Bạch đuổi theo cô. Dù sao thì cũng ở nơi đất khách quê người, một cô gái nhỏ đi lung tung rất nguy hiểm.

Ra khỏi quán bar, không khí ngột ngạt nóng bức. Trên đường cái gần quán bar nhộn nhịp người đi, không ít trai xinh gái đẹp đứng đường dùng tiếng Anh sứt sẹo giới thiệu bản thân, mời chào khách tới.

Đất nước này hình như đã hợp pháp hóa mại dâm rồi.

Cách đó không xa, Lưu Nghệ Bách bị vài người hâm mộ nữ nhận ra, đang nháo nhào lên đòi ký tên, chụp ảnh.

Khương Vũ vẫy tay với anh ta, ý bảo cứ bận bịu ở đó đi, không cần quan tâm cô.

Đầu óc cô có hơi mơ màng rồi, cô đứng bên lề đường, lấy điếu thuốc cho nữ ra, muốn hút một hơi cho tỉnh táo đầu óc lại.

Ngay lập tức có một chàng trai điển trai đến bên châm lửa cho cô.

Anh ta mang khuôn mặt đậm chất Châu Á, ngoại hình khôi ngô tuấn tú, xương lông mày hơi nhô ra, hốc mắt rất sâu. Trông hơi giống với Cừu Lệ.

Khương Vũ cảm thấy chắc là mình say rồi, nên mới mơ mơ màng màng, nhìn ai cũng tưởng Cừu Lệ.

Anh chàng đẹp trai kia thấy Khương Vũ nhìn mình chằm chằm, cười gian một tiếng, đưa danh thiếp cho cô. Sau đó còn đưa giấy khám sức khỏe và chứng chỉ ngành nghề của mình, dùng tiếng Anh giới thiệu bản thân.

Khương Vũ nghe thấy anh ta là ‘trai ngành’, cười cười, dùng tiếng Anh lưu loát hỏi: “Có thể bồi tôi uống rượu không? Uống rượu ấy.”

Chàng trai lập tức vui vẻ đồng ý: “Không thành vấn đề.”

Khương Vũ quay đầu lại nhìn Lưu Nghệ Bạch một cái, thấy người hâm mộ của anh ta càng ngày càng đông. Chặn kín tứ phía như thế, sợ là không thoát ra nổi đâu.

Thế là hai người đi tới một quán rượu nhỏ yên tĩnh, ngồi một chỗ sát phía ngoài. Ở đó còn có vườn hoa thơ mộng be bé.

Anh chàng đẹp trai nọ đi tới quầy gọi rượu. Nhưng ngay lúc đó, một người khác tới đưa anh ta một tờ đô la có mệnh giá lớn, bảo anh ta rời đi.

Chàng trai nhìn cô gái ngồi ở vườn hoa kia một chút, lại liếc mắt qua tờ đô la trước mặt. Anh ta hơi do dự bảo làm vậy không hay lắm.

Cừu Lệ thấy thế thì đưa thêm ba tờ nữa.

Chàng trai ngạc nhiên nhìn anh, sau đó vui vẻ đồng ý. Đang định nhận tiền rồi chuồn thẳng thì Cừu Lệ lại nói:

“Mua bộ quần áo này của anh.”

[1] Phòng suit: Là dạng phòng cao cấp nhất trong khách sạn từ 4 sao trở lên. Có view đẹp, diện tích từ 60-120m2, có phòng bếp, phòng để quần áo, phòng ăn,…
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!