Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu - Khương Vũ

Biên tập: Huyền

Hiệu đính: Xiaoxin

[1]Song Hoàng: là nghệ thuật dân gian có nguồn gốc từ Bắc Kinh. Đây là loại hình biểu diễn có 2 người. Người phía trước biểu động tác, người phía sau hát hoặc nói. Theo Baidu.

Buổi chiều của ngày diễn ra kỳ thi thử, Lưu Văn Duệ đang trên đường đến trường.

Cậu ta rất căng thẳng, tâm trạng bồn chồn, lo lắng mà nhìn đồng hồ liên tục. Mắt cứ một tí là ngó sang bên đường, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng cậu bạn thân Vương Vĩ Tề.

Nhưng đã đợi lâu lắm rồi mà Vương Vĩ Tề vẫn không xuất hiện.

Cậu ta lấy di động ra gọi cho Vương Vĩ Tề một cuộc điện thoại.

“Anh Tề, chuyện đó…”

“Có rắm mau thả. Bên tao sắp vào trận rồi, nếu mày cứ lải nhải thì tao sẽ cắt đứt quan hệ với mày.”

Lưu Văn Duệ cắn môi dưới, nói một cách khó khăn: “Hay là mày về thi đi. Tao nghe giáo viên nói kì thi thử của tỉnh lần này rất quan trọng, ai cũng phải tham gia. Xếp hạng thi lần này có thể tính được điểm thi đại học đó.”

Tất nhiên Vương Vĩ Tề bên đầu dây kia đã rất bực mình: “Lưu Văn Duệ, mày cứ việc nói thẳng đi. Mày làm vậy là không muốn giúp tao.”

“Anh Tề, đó không phải là ý của tao, đương nhiên là tao muốn giúp mày rồi! Mày là anh em tốt nhất của tao mà.”.

Truyện đề cử: Viên Kim Cương Của Từ Tổng

“Thôi cứ như vậy đi, mày cứ ngoan ngoãn viết tên của tao vào bài thi của mày. Không phải mày vẫn luôn muốn chứng minh mình rất có ích sao, tao đây là cho mày một cơ hội thách thức chính mình đấy.”

Vương Vĩ Tề uể oải nói: “Dù sao thì thành tích của mày cũng không tốt, thi hay không thi thì cũng vậy. Nhưng nếu mày giúp tao, chúng ta sẽ là bạn thân sống chết có nhau. Nếu tương lai mày có gặp chuyện gì thì cứ tới tìm tao, tao sẽ giúp mày.”

Lưu Văn Duệ buông điện thoại xuống, bên tai văng vẳng lên tiếng mắng của bố: “Cái đồ ăn hạ này! Chỉ biết khóc, mày còn có thể làm được việc gì không! Sao tao lại sinh ra cái thứ vô dụng như mày vậy!”

Bởi vì tính cách yếu đuối nên Lưu Văn Duệ đã không ít lần bị bố mắng. Mà đầu óc cậu ta cũng không được thông minh.

Trong nhà lại có một người anh, thành tích như “con nhà người ta” trong mắt bố mẹ. Cho nên trong quá trình trưởng thành, cậu ta đều bị so sánh với anh.

Dần dà, Lưu Văn Duệ bắt đầu cũng nghĩ bản thân mình thật sự vô dụng, chẳng khác gì thằng ăn hại.

Sau khi vào trung học, quen biết đám Vương Vĩ Tề. Đám ‘bạn thân’ ấy nói cho cậu ta rằng làm anh em tốt của nhau thì cái quan trọng là nghĩa khí.

Bọn họ đưa cậu ta đi chơi game, làm chân chạy vặt như đi mua thuốc lá, mua nước. Khi ở bên cạnh những người này, Lưu Văn Duệ mới tìm được “giá trị” của mình.

Thì ra cậu ta cũng được người khác cần đến, thì ra cậu ta không phải là thứ vô dụng. Cậu ta còn có thể giúp người khác làm được rất nhiều việc.

Cậu ta ngày càng thích việc được chơi chung với đám bạn thân này.

Đám anh em tốt nói với cậu ta rằng tương lai dù có xảy ra chuyện gì thì “bạn thân” cũng sẽ không bỏ mặc cậu ta.

Lưu Văn Duệ buông điện thoại xuống, không quấy rầy trận đấu của Vương Vĩ Tề nữa.

Không phải chỉ là một kì thi bình thường thôi à, vắng thi thì vắng thi. Nếu giúp được Vương Vĩ Tề, thì xem như cậu ta thiếu mình một ân tình lớn.

Vương Vĩ Tề sẽ coi cậu ta là “người một nhà”, xem là “bạn thân nhất”.

Tình nghĩa anh em nặng như núi. Lưu Văn Duệ quyết định sẽ giúp Vương Vĩ Tề lần này.

***

Đúng lúc này, Trần Vi đang đạp xe đạp kiểu nữ thì bỗng dừng lại bên cạnh Lưu Văn Duệ.

Chân đạp lên bàn đạp nhưng xe lại không chạy. Vì dây xích bị tuột xuống nên không thể đi tiếp được nữa.

Trần Vi nhìn thời gian trên điện thoại, có hơi sốt ruột. Cô ấy ngồi xổm xuống, lấy tay móc dây xích, định treo lên lại trục bánh xe.

Thử vài lần, tay dính đầy dầu đen nhưng vẫn không thành công.

Lưu Văn Duệ thấy vậy, vội vàng chạy đến, ngồi xổm bên cạnh xe, bỏ dây xích lên lại trục cho Trần Vi rất thành thạo. Cậu ta thử quay chân bàn đạp thì bánh xe đã có thể chuyển động bình thường.

Trần Vi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Cảm ơn cậu nha! Cậu đã giúp tớ một việc lớn rồi! Nếu không thì sẽ thật phiền phức nếu bị muộn thi.”

“Không có gì, không có gì.”

Trần Vi thấy tay cậu ta bị bẩn thì lấy một bịch khăn giấy đưa cho cậu ta: “Đã làm phiền cậu rồi.”

Lưu Văn Duệ dùng khăn giấy lau cái tay đầy dầu, ngượng ngùng mà khoát tay: “Đây là việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.”

“Không phải như vậy đâu!” Trần Vi lớn tiếng, nói rất là khoa trương: “Cậu giúp tớ việc này là rất được rồi! Chưa có ai giúp tớ việc này đâu!”

Lưu Văn Duệ nghe thấy cô gái cứ khen lấy khen để, hai má có hơi nóng lên: “Thật, thật vậy à?”

“Ừ!” Trần Vi gật đầu rất thành thật: “Cảm ơn cậu rất nhiều.”

Cuối cùng Lưu Văn Duệ cũng nở nụ cười.

Có lẽ là bởi vì từ nhỏ đã bị bố đánh vào lòng tự tin, luôn so sánh với người anh việc gì cũng biết làm, cho nên khi nhận được sự công nhận của người khác, cậu ta luôn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Tựa như trong quá trình đi giúp người khác, cậu ta đã tìm được giá trị lớn nhất của cuộc đời mình.

Đúng lúc này, Khương Vũ đi bộ tới trước mặt Trần Vi, lạnh giọng hỏi: “Trần Vi, mày chép bài cho tao xong chưa?”

Trần Vi vừa nhìn thấy Khương Vũ, lập tức biến thân thành diễn viên có giải Oscar. Cô ấy như chú chim nhỏ co rúm nép mình sau Lưu Văn Duệ, lắp bắp nói: “Chị Vũ, tớ… tớ chưa viết. Bởi vì hôm nay thi thử, tớ… tớ ôn bài đến tận khuya, không có thời gian chép bài giúp cậu.”

“Cái đồ vô dụng này!”

“Chị Vũ” nhái theo giọng điệu của nhân vật phản diện, cất tiếng mắng chửi: “Thành tích của mày kém như vậy, có thể thi được bao nhiêu điểm chứ. Để cho mày chép bài giúp tao là để mắt tới mày! Mày nên biết ơn chứ! Sao lại cứ lưỡng lự ở đây!”

Trần Vi đỏ mặt, giọng nói mang theo chút nức nở: “Xin, xin lỗi cậu.”

“Nói xin lỗi có ích gì không, tối hôm nay trước khi tan học, tao muốn mày chép xong cho tao.”

“Nhưng hôm nay có kì thi mà.”

Khương Vũ xoa eo, làm ra dáng vẻ của đám chị đại ức hiếp cô trong quá khứ: “Tao mặc kệ, tao muốn có ngay chiều nay, nếu không thì chúng ta cắt đứt. Cái đồ vô dụng như mày, không có tao, thì mày không là cái gì cả!”

Trần Vi cũng phối hợp với hành động của cô, co rúm lại nhỏ giọng nói: “Đừng… Tớ… Tớ sẽ cố gắng hết sức.”

Lưu Văn Duệ không nhịn được nữa, tiến lên chỉ trích Khương Vũ: “Sao cậu có thể làm như thế, không giúp cậu làm bài tập thì là đồ vô dụng, sao lại có loại lý do này. Chuyện của cậu sao lại không tự mình làm chứ?”

Khương Vũ cười nói: “Đây là chuyện đương nhiên, thành tích học tập của nó không tốt, người trong nhà cũng ghét nó. Vốn dĩ nó cũng chả làm được cái gì cả, giá trị của nó là giúp tôi chép bài, chạy vặt giúp tôi.”

“Không phải là như vậy!” Nơi lồng ngực của Lưu Văn Duệ giống như có ngọn lửa phản kháng đang cháy phập phồng, lòng đầy căm phẫn mà nói: “Tào lao! Mỗi người đều có tác dụng của riêng mình, cậu có cái tư cách gì mà đi định nghĩa giá trị của những người khác.”

Khương Vũ ôm cánh tay, lạnh lùng cười: “Đó là do nó không tìm thấy giá trị của mình. Đối với nó, làm việc giúp tôi, gọi tôi một tiếng chị là chuyện nó thấy thích nhất, vui vẻ nhất. Cậu có tư cách gì mà can thiệp vào cuộc đời của người khác?”

Lưu Văn Duệ quay lại, nắm lấy hai cánh tay Trần Vi, kích động mà nói: “Cậu nói với cậu ta rằng giúp cậu ta làm việc không phải là chuyện cậu thích nhất, cậu phải tìm lại chính mình! Chứ không phải trói buộc giá trị của mình trên người kẻ khác.”

Trần Vi ngẩng đầu, ánh mắt ửng hồng mà nhìn Lưu Văn Duệ: “Chuyện đó, tớ phải làm gì để tìm lại bản thân mình chứ?”

Lưu Văn Duệ nghĩ nghĩ: “Cậu có thích cái gì hoặc là có sở trường gì không?”

“Hình như là không có á.”

Trần Vi lại hỏi hắn: “Vậy cậu có hứng thú với cái gì đó không?”

Lưu Văn Duệ suy nghĩ, nói: “Tớ rất am hiểu về các loại máy móc. Nên vừa rồi tớ có thể sửa xe đạp giúp cậu. Tớ định đăng ký nguyện vọng ngành kỹ thuật cơ khí. Đây là sở trường của tớ. Cho nên cậu xem, mỗi người đều có sở trường của mình, không phải ai cũng là đồ vô dụng đâu! Cậu đừng giao cuộc đời của mình vào tay người khác chứ!”

Trần Vi nhìn Lưu Văn Duệ, rất lâu sau đó mới gật đầu thật mạnh, “Tớ rất hâm mộ khi cậu tìm được giá trị cuộc đời của mình. Tớ cũng sẽ học tập theo cậu.”

Sau khi nói xong câu này, Trần Vi ngồi lên xe đạp rồi đạp xe đi.

Nhìn thấy bóng dáng cô dần xa, Lưu Văn Duệ bỗng giật mình.

Cậu ta, cậu ta vừa tìm được giá trị cuộc đời của mình sao?

Mới vừa nãy cậu ta còn, còn rất mông lung. Sao cậu ta có thể đưa ra lời khuyên cho khó khăn của người khác vậy?

Khương Vũ thấy trên mặt Lưu Văn Duệ đã hiện lên vẻ bối rối. Cô biết, cậu ta đã từ từ hiểu ra rồi.

Giá trị của bản thân mình, chưa bao giờ định nghĩa bằng ánh mắt của người khác.

Bản thân cố gắng vươn lên mới là điều tốt nhất đối với bản thân.

Cô chỉ cần thúc đẩy cậu ta một lần nữa thôi thì mọi thứ sẽ thành công.

“Này, kẻ đáng thương kia, anh hùng cứu mỹ nhân có vui vẻ không?” Khương Vũ vừa mỉm cười vừa nhìn cậu ta.

“Không phải là anh hùng cứu mỹ nhân mà.” Lưu Văn Duệ bĩu môi nói: “Đó là do tôi không thích cái cách cậu ức hiếp bạn học.”

“Nhìn thấy bạn nữ bị ức hiếp, cậu ra tay nghĩa hiệp. Vậy lúc cậu bị ức hiếp, sao lại không thấy cậu nhảy ra cảm thấy bất bình thay cho bản thân thế?”

Lưu Văn Duệ kinh ngạc khi nghe Khương Vũ nói vậy: “Cậu, sao cậu biết?!”

“Đó không phải là chuyện gì bí mật cho lắm, ai mà không thấy cậu đi theo Vương Vĩ Tề làm trâu làm ngựa. Cậu có biết mọi người nói gì sao lưng cậu không?”

“Nói, nói gì về tớ?”

“Nói cậu chính là người hầu của Vương Vĩ Tề.”

Mặt Lưu Văn Duệ bỗng nhiên đỏ bừng lên: “Tớ, tớ không phải là người hầu của cậu ấy đâu. Tớ với cậu ấy là bạn thân, chúng tớ là bạn tốt nhất.”

Khương Vũ cười lạnh: “Cậu cảm thấy tớ coi Trần Vi là chị em tốt nhất à?”

“Đương nhiên không phải. Nếu cậu thật sự xem người ta là chị em thì sẽ không sai khiến…”

Cậu ta còn chưa nói hết thì bỗng ngừng lại.

Đúng vậy, nếu như là bạn tốt nhất, sao lại có thể sao bảo, thúc ép đối phương làm những chuyện không tốt kia chứ.

Hóa ra ai cũng biết hết, chỉ có cậu ta bây giờ mới nhận ra.

Khương Vũ biết mình không cần nói thêm gì nữa. Cô phối hợp với Trần Vi giật dây như vậy đã đủ khiến cho Lưu Văn Duệ tỉnh ngộ rồi.

Cho dù là ai đi chăng nữa cũng không có tư cách định nghĩa giá trị của bạn ngoài bản thân mình.

Khương Vũ thong thả đi bộ tới trường để tham gia kì thi thử của tỉnh. Sau khi thi xong, cô nhận được thông báo từ app [Đã biết].

“Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ [Cứu rỗi kẻ đáng thương tự ti]. Bạn nhận được tiền thù lao 10.000 tệ. Sau khi chia phần trăm, chúng tôi đã chuyển 8.000 tệ vào tài khoản của bạn. Vui lòng kiểm tra lại số dư trong tài khoản của bạn.”

Khương Vũ bỏ điện thoại xuống, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Kiếp trước, tên của Vương Vĩ Tề đã thay thế tên của Lưu Văn Duệ trên bài thi quyết định số phận.

Vương Vĩ Tề cũng đã thay đổi cuộc đời của Lưu Văn Duệ.

Mà bây giờ đây, khi Lưu Văn Duệ viết tên của mình lên bài thi, cậu ta đã tìm được ý nghĩa của cuộc đời mình.

Điều này còn ý nghĩa hơn thù lao 8.000 tệ rất nhiều. Khương Vũ cũng cảm thấy vui lây.

***

Sau khi có kết quả kỳ thi thử của tỉnh, không nằm ngoài dự đoán, Cừu Lệ đứng nhất tỉnh với số điểm cách biệt khá xa nhì tỉnh.

Khi nhận được tin, nhà trường đã in băng rôn treo lên trước cổng trường để tuyên dương.

Thành tích của Khương Vũ vẫn giậm chân tại chỗ ở hạng 100.

Nói chung là với thành tích như vậy thì cũng vào được trường đại học trọng điểm, nhưng sẽ không vào được đại học Bắc Thành.

Cũng may cô đã đậu phỏng vấn của đại học Bắc Thành, điểm tốt nghiệp thấp tí cũng không sao. Nhưng cộng điểm thi thử và điểm cộng năng khiếu thì việc vào được đại học Bắc Thành hay không vẫn là ẩn số. Như vậy thì không an toàn chút nào cả.

Đây cũng là lý do vì sao Cừu Lệ lại tức giận như vậy.

Dường như cô không quá để tâm vào việc học. Dù sao thì múa ba lê đã chiếm rất nhiều tinh lực của cô rồi.

Cho dù không vào được đại học Bắc Thành, cô cũng có lựa chọn khác ở Bắc Thành mà.

Có lẽ Cừu Lệ tức giận là vì chuyện này.

Trong khoảng thời gian này anh không hề tìm cô để bổ túc. Mặt mày lúc nào cũng hờn dỗi. Đến thư viện một mình, về cũng về một mình.

Thậm chí có gặp trên đường, anh cũng thẳng thừng lướt qua cô như người xa lạ.

Trong lòng Khương Vũ hơi áy náy, vì thế quyết định chủ động làm hòa. Sau khi tan học thì đến thư viện tìm Cừu Lệ.

Cừu Lệ thoáng nhìn cô từ xa xa. Không thèm quan tâm cô, tiếp tục vùi đầu làm bài.

Lúc này, có bạn nữ ở lớp khác lấy hết tất cả dũng khí, mặt mày đỏ ửng mà cầm bài thi thử đi về phía Cừu Lệ, hỏi anh cách giải những câu mình làm sai.

Cừu Lệ lại thoáng nhìn Khương Vũ. Sau đó không như suy nghĩ của Khương Vũ, anh lại đồng ý giải thích cho bạn ấy.

Trong quá khứ, Cừu Lệ chưa từng nể mặt ai, thì lấy quái đâu ra chuyện sẽ đồng ý giải đáp cho bạn bè. Cho dù là một chú cún phe phẩy cái đuôi đến trước mặt anh xin ăn thì ngay cả cái mí mắt anh cũng không buồn nhấc lên.

Trên thế giới này, không cần biết là ai, là động vật nhỏ, hay là những vật không có sinh mệnh. Lòng trắc ẩn, đồng cảm của anh sẽ không dành cho ai.

Chỉ có Khương Vũ mới có thể giành lấy hết sự dịu dàng của anh.

Không ngờ hôm nay, anh lại kiên nhẫn giải thích những câu bạn nữ này làm sai. Đã vậy còn là vẻ mặt dịu dàng, giọng nói gợi cảm làm mặt con gái người ta đỏ như hạt lựu.

Khương Vũ ôm cánh tay dựa vào cạnh cửa, nhìn anh từ xa.

Thằng chóa còn học được chiêu này.

Lúc trước, khi mà Cừu Lệ giảng bài cho Khương Vũ, anh cũng rất là kiên nhẫn. Bởi vì thành tích của cô rất tệ, nhất là môn Toán. Có đôi khi giảng đi giảng lại mà cô vẫn không hiểu gì.

Cừu Lệ nói đi nói lại những ba bốn lần, thậm chí là năm sáu lần. Dùng các cách nghĩ khác nhau, phương pháp khác nhau, theo các góc độ khác nhau, giải thích cặn kẽ cho cô.

Anh là tuýp người không kiên nhẫn. Nhưng lúc mà giảng cho cô, Cừu Lệ chưa bao giờ giận cô cả. Dịu dàng và kiên nhẫn đến mức cô gái nào cũng chìm đắm trong sự nuông chiều không đáy của anh.

Mặc dù Khương Vũ biết Cừu Lệ cố ý muốn cô nổi máu ghen.

Nhưng khi nhìn thấy anh cư xử dịu dàng với cô gái khác, trong lòng cô cứ thấy khó chịu thế nào.

Nếu Cừu Lệ cố ý chọc cô, vậy thì cô sẽ tức giận cho anh xem.

Đừng hòng cô chủ động quan tâm anh.

Khương Vũ xoay người bỏ khỏi.

Đợi sau khi cô đi khỏi, màn biểu diễn của Cừu Lệ cũng chấm dứt.

Trong lúc cô bạn đang bất ngờ trước hành động quan tâm của anh, đang muốn tìm chủ đề khác để trò chuyện thì Cừu Lệ không nể nang gì mà ngầm “Lệnh đuổi khách”.

“Tôi mệt rồi.”

“Hả?”

Nhìn thấy thái độ của Cừu Lệ thay đổi, cô gái còn chưa kịp hồi phục tinh thần: “Cừu Lệ. Tớ, tớ còn có vài vấn đề muốn hỏi cậu.”

Cừu Lệ ngẩng đầu, lạnh lùng liếc cô bạn: “Tôi nói: TÔI MỆT RỒI.”

Cô gái nhìn thấy con ngươi lạnh ngắt của anh thì nhanh chóng thu dọn giấy nháp rồi nói cảm ơn với anh, vội vã rời đi.

Cừu Lệ nhìn thấy bóng dáng của Khương Vũ mà nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay lại thành quả đấm.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!