Em bị lừa, giờ em đang mắc nợ bọn chúng.
- Bao nhiêu?
- Mười... mười...
- Mười ngàn?
Chỉ mười ngàn mà muốn hủy hoại con gái nhà người ta?
Chẳng lẽ thiến luôn cả đám súc sinh này?
Nếu hôm nay có bị đuổi việc cô cũng phải làm cho ra lẽ. Diệp Mộng vốn có chút nóng tính liền cảm thấy bất bình.
Vài kẻ nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh như dao găm của Diệp Mộng nhắm vào chổ "mấy thằng em" của họ mà bất chợt lạnh sống lưng.
- Không... không!
- Là mười... mười...
Ả lúng túng gãi gãi đầu, miệng cứ liên tục ấp a, ấp úng.
- Mười vạn hả?
"..."
Nếu chỉ mười vạn thì cha họ chắc chắn có thể thu xếp được, Diệp Mộng sẽ đi tìm ông ấy đến để cứu Diệp Lạc về.
Thấy Kha Vạn Vũ cau mày khó chịu, một trong ba tên vừa bị đánh liền gắt giọng:
- Cô kia! Nói năng cho lưu loát vào!
Diệp Lạc bị hét vào tai liền co rúm người lại, giương ánh mắt cầu cứu về phía Diệp Mộng mà lí nhí:
- Là 10 triệu...
- 10 triệu Đài tệ?
Diệp Mộng bất ngờ, không tin nổi vào tai mình.
Con bé đến sòng bạc mà còn nợ 10 triệu?
Cái biệt thự cổ của Diệp gia còn bán chưa được một nữa giá đó, số tiền lớn như vậy cha mẹ Diệp Lạc cũng không thể vay mượn ai.
- Sao nào? Đủ tiền chuộc thì mang người đi còn không thì để cô ta lại.
- Không muốn! Không muốn! Chị cứu em với!
- Em... em hứa... sẽ đến bệnh viện giúp Diệp Tiêu Khải!
Trong lúc hoảng loạn ả vô tình vớ được điểm yếu của Diệp Mộng mà cảm thấy bản thân thông minh đột xuất. Diệp Lạc lay lay cánh tay cô, thái độ đầy thành khẩn:
- Chẳng phải chị nói em có khả năng cứu nó hay sao?
Diệp Tiêu Khải chính em trai sinh đôi của Diệp Mộng, chẳng may mắc bệnh hiểm nghèo, cả quãng thanh xuân chưa ra khỏi viện một lần.
Bác sĩ nói người cùng huyết thống sẽ có khả năng tương thích tủy cao, Diệp Mộng mới quay lại Diệp gia cầu xin sự giúp đỡ.
Mình lấy đâu ra số tiền lớn như vậy chứ?
Diệp Mộng cau mày suy nghĩ, hàng vạn chữ "tiền" nhảy ra trong đầu. Cô còn đi học vừa phải làm thêm, vất vả lắm mới trang trải được tiền tiền sinh hoạt và tiền viện phí của Tiêu Khải.
Nhưng em trai khỏi bệnh là mong muốn lớn nhất trong cuộc đời cô, dù cơ hội có mong manh đi nữa cũng không thể để vuột mất.
Thấy Diệp Mộng chần chừ, Diệp Lạc càng sốt sắng hơn trong lòng không ngừng trách móc, ánh mắt lén nhìn cô ngập tràn thù hận. Người chị khác mẹ này có mọi thứ khiến ả phải khát khao.
Gen trội của Diệp Cẩn Huy dồn cho Diệp Mộng hết rồi hay sao mà lại cách biệt đến vậy? Đến cả cái tên nằm trên giường bệnh kia cũng đẹp mê hồn. Đã biết bao lần Diệp Lạc tự nhìn mình trong gương vừa uất hận vừa chán ghét.
Nếu cho ả cái gương mặt và vóc dáng của Diệp Mộng, đừng nói một mà một chục Kha Vạn Vũ ả cũng bắt quỳ dưới chân cho bằng được.
Con nhỏ này muốn thấy mình bị moi ruột moi gan, rồi nó ngang nhiên lên làm đại tiểu thư Diệp gia đây mà!
- Chị như vậy đừng nói là bên cạnh không có đại gia nào nha?
- Mau tìm cách đi! Nếu tủy em phù hợp, lỡ em mà chết thì tiểu Khải cũng không sống lâu được đâu!
Diệp Lạc độc mồm độc miệng nhưng cô ta nói đúng. Diệp Mộng luôn cảm thấy có lỗi với Tiêu Khải, chỉ cần cứu được em ấy, cái mạng này bán luôn cho bọn chúng cũng được.
"..."
- Để con bé đi có được không?
- Ghi nợ cho tôi...
"..."
Đây chính xác là điều Kha Vạn Vũ mong muốn. Từ đầu, sự xuất hiện của Diệp Mộng đã khiến cho hắn cảm thấy bớt nhàm chán.
- Có thể trả góp không?
- Mức lương tạp vụ của cô định góp đến kiếp nào?
Đúng là lương ở đây cao nhưng so với số tiền đó chẳng khác nào "đem muối bỏ biển", Diệp Mộng hoàn toàn hiểu, trước mắt cần phải nhanh chóng ra khỏi chổ này rồi mới tìm cách sau.
- Tôi nhất định sẽ tìm thêm việc...
Hắn gật gù tỏ vẻ đang suy tính, đáy mắt lóe một tia giảo hoạt:
- Cô là Xử nữ?
- Không! Là Cự Giải! Sinh ngày 8 tháng 7...
Cô đang trả lời rành mạch tròn vành rõ chữ bỗng Kha Vạn Vũ giơ tay ra dấu dừng, rượu trong miệng hắn vừa muốn phun ra, lại nuốt vào chẳng kịp:
- Trong đầu cô chỉ chứa đất thôi thì phải?
- Tôi hỏi cung hoàng đạo của cô làm gì?
Diệp Mộng sững người, lo lắng đến độ mồ hôi đầy khắp bàn tay, hóa ra không phải à?
Cô cứ nghĩ hắn hệ phong thủy, ghi nợ phải xem mạng, xem ngày.
Cái đầu đơn giản của cô không hiểu được hàm ý trong câu hỏi đó.
Diệp Lạc bên cạnh biểu cảm đầy bất mãn, nhưng ả không dám tùy tiện xen vào. Kha Vạn Vũ rõ ràng không thích kiểu phụ nữ vừa thô lỗ lại ngốc nghếch thế này.
Để được chọn làm thú vui tiêu khiển của hắn trước hết cần phải "sạch sẽ". Thuộc hạ vừa châm cho Kha Vạn Vũ một điếu xì gà, hắn phì phà khói thuốc thơm, giọng nói đầy giễu cợt:
- "Lần đầu" còn không?
"..."
Diệp Mộng mím chặt môi trong lòng không ngừng mắng chửi, cô ném cho hắn một ánh nhìn đầy chán ghét, miệng nhả ra đúng một chữ:
- Còn!
Chẳng lẽ muốn ép mình bán thân để trả nợ?
Tên khốn, anh tưởng tôi là Thúy Kiều chắc?
Lần này hắn hài lòng với câu trả lời của cô, liền giơ một ngón tay ngoắc Diệp Mộng đến gần.
Chẳng chút sợ sệt, cô chầm chậm kéo khẩu trang xuống, ném mũ lưỡi trai lên quầy bar mini, mái tóc đen dài óng ả theo đó buông xõa xuống bờ vai trần quyến rũ.
Chiếc áo ba lỗ thể thao bó sát tôn lên vòng một đẫy đà của cô.
Đã vào hang sói còn sợ bị ăn thịt hay sao?