Lục Hiển bước thấp bước cao lững thững trên vệ đường, quần ốc xộc xệch đến khó coi.
Cha sanh mẹ đẻ tới giờ chưa ai dám ngược đãi hắn như thế, chẳng hiểu sao hắn không giận Diệp Mộng mà lại chết mê chết mệt tính cách này của cô.
"Chẳng lẽ mình bị đánh đến hư não rồi?"
Kẻ tham lam như hắn vẫn đang ôm mộng một chân đạp hai thuyền. Càng bị cự tuyệt, bản tính chiếm hữu trong hắn càng trỗi dậy.
"Thứ gì mà Lục Hiển tôi không có thì thằng đàn ông khác cũng đừng mơ có được!"
"Diệp Mộng, em nhất định phải là của tôi"
Đang mãi đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng một chiếc BMW I8 màu xám trờ đến trước mặt hắn, vừa nẹt pô vừa xả khói mù mịt.
Lục Hiển che miệng ho sặc sụa, nheo nheo ánh mắt nhìn qua cửa kính xe, gã tài xế còn nhếch môi cười đểu rồi mới rú ga phóng vèo đi.
Hắn cảm thấy có gì đó lạ lắm, không ngừng lẩm nhẩm trong đầu:
"Chiếc xe kia sao lại thấy quen vậy nhỉ?"
"8888 - VS? Cả biển số xe cũng gi..."
"..."
- MẸ KIẾP!
- XE CỦA TAOOOOO!
Lục Hiển cắm đầu cắm cổ rượt theo.
- THẰNG CHÓ KIA! XE TAO MÀ!
- AAAAAAA!
***
Bệnh viện Trung Tâm
- Ông làm gì đó đi chứ? Thời Nhiên... nó... nó...
- Trời ơi là trời!
- Con trai đáng thương của tôi...
Trước phòng chăm sóc đặc biệt, Lý phu nhân kích động gào thét, liên tục đánh đấm lên ngực chồng mình.
Đứa con muộn được hai ông bà cưng chiều hết mực, từ nhỏ chẳng trải qua khổ sở gì, nó đâu phải lần đầu hại chết người, chẳng qua chỉ là mấy con điếm.
Bà thừa tiền để giải quyết ổn thỏa, sao có kẻ dám đánh nó bán sống bán chết?
Lý Thời Sâm đỡ vợ ngồi xuống ghế, nặng lời trách móc:
- Cái thằng nghịch tử, ở thành phố này thiếu gì chổ để chơi lại đến địa bàn của Kha Vạn Vũ gây chuyện?
- Tôi nói bà nghe, nó còn sống sờ sờ ra đó là đã dùng hết phước đức ba đời nhà họ Lý rồi!
- Hắn ta mà không nể mặt lão già này thì bà chỉ có nước đem muỗng đến xúc con trai bà về thôi!
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng nhìn Lý Thời Nhiên nằm thoi thóp, xung quanh là máy móc dây nhợ chằng chịt trong lòng người làm cha không khỏi chua xót.
Bà Lý tức tưởi lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi chất vấn:
- Vậy... vậy cứ mặc kệ cho qua chuyện à? Ông có chức có quyền để làm gì? Hắn hại con trai chúng ta sống dở chết dở mà ông không trả thù được cho nó sao?
Trả thù?
Trả thù Kha Vạn Vũ ư?
Quả thật ông chưa dám nghĩ tới.
Lý Thời Sâm cau mày suy tính, thoáng chốc rơi vào trầm tư. Một kẻ ngồi trên chính trường như ông rất ngại "va chạm" với thế lực ngầm, huống hồ đây còn là người của gia tộc Kha Vạn giàu nhất Đài Loan.
Nhưng cứ để mọi việc êm xuôi lắng xuống thì ông còn mặt mũi nào mà nhìn vợ con nữa? Tiếng xấu đồn xa, người đời sẽ cho rằng ông là kẻ hèn nhát, một con rùa rụt cổ.
Không thể trực diện đối đầu, vậy có nên... mượn tay kẻ khác?
Ánh mắt Lý Thời Sâm thu hẹp lại, gương mặt lóe lên một tia nham hiểm, ông ta lấy điện thoại từ trợ lý, một mình đi bộ đến cuối dãy hành lang.
Lý Thời Sâm khẽ đây cao cặp kính lão, ấn vài con số mà ông nhớ kĩ trong đầu.
Tiếng tút tút vang lên ba hồi, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
"Chào ngài thị trưởng!"
"Tôi... tôi muốn hợp tác với ông"
Chỉ vài từ trong câu nói đã bao trọn hàm ý.
Ông chủ lớn gật gù hài lòng, chiếc miệng móm mém nở một nụ cười ác ma, tà đạo, từ lúc nắm được tin tức ông đã đợi cuộc gọi này của Lý Thời Sâm.
Có câu "Kẻ thù của kẻ thù là bạn", vừa hay ván cờ đang đánh dỡ còn thiếu một con tốt thí mạng...
***
*Reng reng reng*
- Alo?
- Diệp Lạc, là chị đây!
Trong đầu Diệp Lạc như vừa có sấm chớp lóe lên, ả bật dậy, suýt chút làm rơi chiếc điện thoại trên tay. Giọng nói trong trẻo này là của Diệp Mộng không lẫn đi đâu được.
- Tôi tưởng chị chết rồi?
Mấy ngày qua không thấy Diệp Mộng tìm đến, ả cứ nghĩ đám người ở sòng bạc Sandos đã đem cô ra mổ bụng, phanh thây.
Diệp Lạc không hề day dứt, tự xem bản thân như vừa thoát một kiếp nạn, ngày qua ngày đều rất vui vẻ, ăn ngon ngủ kĩ.
Diệp Mộng trầm ngâm một lúc, cẩn thận đánh giá cô em gái cùng cha khác mẹ này.
- Chị vẫn ổn, lần trước em có nói sẽ đến viện giúp Tiêu Khải...
Diệp Lạc bĩu môi cười cợt, ả không ngại trưng ra bộ mặt thật của mình cho Diệp Mộng xem. Diệp Mộng còn sống hay chết thì cũng thế thôi, đều không thể ép được ả.
- Haha ngây thơ quá! Chị nghĩ tôi nói thật à? Tấm thân quý giá của tôi sao có thể tùy tiện mang đi cứu giúp một đứa con hoang? Chị giả vờ không biểt hay là ngu thật đấy?
Diệp Lạc mở miệng chẳng khác nào "phun độc nhả gai", từng câu từng chữ đều khiến Diệp Mộng được mở mang tầm mắt. Cô nở một nụ cười vô cảm, tự giễu bản thân đã quá tin người.
Nếu tủy tương thích nhưng Diệp Lạc không tình nguyện hiến cho Tiêu Khải, Diệp Mộng cũng không thể tự ý bắt cô ta ném lên bàn phẫu thuật được.
Trái với suy nghĩ của Diệp Lạc, Diệp Mộng không làm ầm lên, không giận dỗi chửi bới mà trả lời rất nhẹ nhàng:
- Không sao, chị sẽ đi tìm người khác.
Chưa đợi cô ta kịp hả hê đắc ý, Diệp Mộng bình tĩnh buông thêm vài câu:
- Thân thể em quý giá như vậy, dùng để trả nợ thì tốt hơn, món nợ 10 triệu Đài tệ vẫn còn y nguyên ở đó. Cũng may ông chủ sòng bạc là chổ quen biết, chị sẽ bảo anh ta tìm em mà đòi.
Diệp Mộng nói xong liền cúp máy, rõ ràng không muốn dây dưa thêm với loại người này. Mặc cho Diệp Lạc bên kia sửng sốt đến há hốc mồm.
Bác sĩ của Tiêu Khải đã liên hệ với các Trung tâm Tế bào gốc khắp châu Á, bây giờ chỉ cần đợi kì tích xuất hiện nữa thôi. Diệp Mộng tin em trai cô còn nhiều cơ hội khác tốt hơn.
- Chị nói cái gì?? Hả?
- Chị dám chơi tôi?
- Alo? Alo?
Diệp Lạc ngu ngốc mà cứ tưởng mình thông minh lắm, ả lầm tưởng mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi nên mới cả gan lật mặt.
Ngữ điệu của Diệp Mộng càng không giống đang hù dọa cho vui.
Không thể tin chưa đòi được tiền mà Kha Vạn Vũ lại để Diệp Mộng sống nhởn nhơ như thế. Bây giờ thì hay rồi, biết phải làm sao đây? Ả nhớ tới cảnh tượng suýt chút bị cưỡng hiếp rồi đem đi bán nội tạng mà bất giác run rẩy.
***
Trong căn phòng ọp ẹp tối tăm, Diệp Mộng ngồi bó gối trên chiếc giường nhỏ của mình, cô lặng người ngẫm nghĩ lời nói của Diệp Lạc.
Con hoang ư? Hai từ này đối với Diệp Mộng như dao cứa vào lòng, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, đau mãi chẳng lành.
"Long thai song phụng cái gì? Bọn mày là nghiệp chướng thì có!"
Cô vẫn nhớ như in tháng ngày bị chính mẹ ruột đay nghiến, dằn vặt. Bà cho rằng chị em cô là điềm xui xẻo, vừa sinh ra liền phá vợ cuộc hôn nhân vốn đang hạnh phúc của bà.
Năm cả hai 10 tuổi, mẹ đi thêm bước nữa, cha dượng không chấp nhận nuôi con riêng nên chị em cô bị vứt bỏ lại. Thỉnh thoảng mẹ ghé bệnh viện thăm Tiêu Khải là đã quý hóa lắm rồi.
Hai đứa trẻ phải nương tựa vào nhau, Tiêu Khải lại bệnh nặng, một mình Diệp Mộng gồng gánh chăm lo cho em.
Cuộc đời này của cô đã đủ nghiệt ngã, Diệp Mộng sẽ không ngốc đến độ để người khác lợi dụng, khiến bản thân phải chịu thiệt thòi.
Diệp Lạc không giúp Tiêu Khải cô không trách, nhưng đừng có mong cô gánh món nợ trên trời rơi xuống đó nữa.