CHƯƠNG 13: TÔI VÀ ANH LÀM MỘT VỤ LÀM ĂN
“Chụp gì đó?’
Diệp Châu Hạ đột nhiên xuất hiện trước mặt làm phóng viên giật nảy mình, đứng không vững, ngã huỵch xuống đất, lắp bắp nói:
“Tôi không chụp gì cả…”
“Không chụp gì cả? Vậy cho tôi xem.” Diệp Châu Hạ vươn tay đòi xem.
Phóng viên theo bản năng giấu máy ảnh ra phía sau, liếc mắt nhìn Diệp Châu Hạ, lăn ra xa định bỏ chạy.
“Chụp cô hai nhà họ Thiệu đúng không?” Diệp Châu Hạ nhanh tay lẹ mắt, vươn tay túm dây đeo của máy ảnh, đè thấp giọng nói: “Đừng chạy, nếu không tôi gọi cảnh sát.”
“Tôi không chạy, tôi không chạy, tôi xóa là được chứ gì?” Phóng viên khóc không ra nước mắt.
Đắc tội nhà họ Thiệu sẽ có hậu quả gì, anh phóng viên vẫn biết rất rõ.
Diệp Châu Hạ lại cười, vẻ mặt đầy ý tứ sâu xa.
“Không cần anh xóa, anh nói coi anh chụp cô hai nhà họ Thiệu mua sắm làm chi, lên nổi trang đầu không? Chẳng phải anh muốn tin nóng sao? Tôi và anh làm một vụ làm ăn, thế nào?”
“…”
Màn đêm buông xuống, Yến Kinh sáng rực ánh đèn neon, không khí nhộn nhịp sầm uất.
Buổi tối khi Thiệu Vũ Khoa về đến nhà, Diệp Châu Hạ đã ăn cơm tối xong, đang ngâm nga hát, vừa bày lễ phục và trang sức ra xem, xài tiền của người khác đúng là thích thật, xài tiền của người từng ghét cô lại càng sướng gấp mấy lần.
Hôm nay lúc cô về nhà trả thẻ cho Lê Chi Dung, vẻ mặt xót ruột kia, đúng là quá đẹp.
“Sao cả ngày anh đều không ở nhà thế? Đi đâu vậy?”
Thấy Thiệu Vũ Khoa về, Diệp Châu Hạ thuận miệng hỏi.
Thiệu Vũ Khoa lạnh lùng nhìn cô: “Chuyện không nên hỏi cô đừng hỏi.”
Diệp Châu Hạ nhíu mày, tâm trạng vui vẻ suốt một ngày bị những lời này làm hỏng hết, nếu dựa theo tính tình trước kia của cô, không quậy anh đến gà bay chó sủa thì sẽ không để yên.
Cô cố đè cơn tức xuống, lấy bộ đồ vest từ trong túi ra: “Tôi không hỏi, tôi nói cho anh biết hôm nay tôi làm gì là được đúng không, tôi mua cho anh một bộ đồ vest, anh thử xem.”
“Tôi không cần.”
Thiệu Vũ Khoa quăng ra ba chữ kia rồi đẩy xe lăn vào trong nhà vệ sinh, vẻ rất xa cách.
Thấy anh như thế, Diệp Châu Hạ cũng tức giận, kéo tay vịn xe lăn lại, mạnh mẽ kéo anh dừng lại: “Anh không cần cũng phải cần.”
Thiệu Vũ Khoa nhìn tay cô một lúc lâu, từ từ ngẩng đầu lên, hờ hững nói: “Lý do.”
“Lý do gì? Tôi là vợ anh, tôi mua quần áo cho anh, ông bà ta đều nói, vợ chồng như chim liền cánh…”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!