Sáng sớm hôm sau, Lạc Ly bị ánh sáng chói mắt toả ra từ khe cửa sổ làm cho tỉnh giấc, cô dụi mắt ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng. Đây quả thực là nhà của Hàn Mặc Vũ, những chuyện đêm qua cũng không phải là mơ.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh đẹp lại bất giác ửng hồng. Có phải là cô dễ dãi quá rồi không?
Lạc Ly liền bật dậy khỏi giường, cảm giác đau nhức truyền tới khiến cho cô không thể đứng vững, nhưng cô vẫn gắng gượng tìm quần áo để mặc. Nhưng mà, bộ đồ của cô thảm quá thảm rồi.
Hôm qua Lạc Ly mặc váy, bây giờ chiếc váy đã bị xé rách quá nửa, nhớt nháp dính những chất đó của cả cô và anh, vứt ở một góc xó. Trời ơi, cô không nghĩ đêm qua lại sinh ra tàn cuộc thế này, không biết...có làm bẩn giường của anh không nhỉ?
Lạc Ly liền tiến lại về phía giường, mở chăn ra kiểm tra thử. Nhưng cũng may là không dính quá nhiều lên ga giường, với lại tất cả đã khô cả rồi. Cô nghĩ, mình phải có trách nhiệm giặt lại ga giường cho anh mới được.
Nhưng mà khoan đã, hình như có gì đó sai sai...
Đêm qua rõ ràng là lần đầu của cô, nhưng trên ga giường lại không có vết máu nào. Sao lại có thể chứ, liệu Hàn Mặc Vũ có hiểu lầm cô không? Đột nhiên cô lại cảm thấy chột dạ quá, có phải là do cô đã tự "an ủi" quá nhiều nên mới...mới rách rồi không?
A, không biết đâu. Lạc Ly cuống quýt không biết nên làm thế nào, lúc đó cửa phòng đột ngột mở ra, cô hoảng quá liền chui lên giường, quấn chăn kín mít.
Hàn Mặc Vũ tiến lại về phía Lạc Ly:
- Đi tắm đi, bẩn lắm. Anh bảo người thay ga giường.
Giọng điệu này cứ như thể rằng những chuyện đêm qua xảy ra là điều hết sức hiển nhiên, hoàn toàn không có gì cần phải giải thích. Nhưng suy cho cùng thì người chịu thiệt là Lạc Ly chứ có phải anh đâu, nghĩ mà tức cái bụng á.
Lạc Ly hừ hừ mấy cái rồi miễn cưỡng bước ra khỏi chăn, nhưng lại nhận ra bản thân mình đang trần như nhộng, cô lập tức ôm chặt lấy ngực mình. Thật sự là không có một mảnh vải nào để che thân cả, xấu hổ quá đi mất.
Nhưng ánh mắt của Hàn Mặc Vũ lại nhìn chằm chằm vào ga giường, quả nhiên là không có vết máu. Ánh mắt anh thoáng qua một tia thất vọng, sau đó lại khôi phục rất nhanh, nhưng lại vô tình bị Lạc Ly bắt gặp. Cô chột dạ, lập tức giải thích:
- Cái đó, đêm qua...em là lần đầu. Em cũng không biết vì sao lại không chảy máu, nhưng mà thực sự là lần đầu của em.
Chính Lạc Ly cũng không biết vì sao bản thân mình lại phải cuống cuồng giải thích thế này, nhưng cô lại sợ Hàn Mặc Vũ sẽ hiểu lầm mình, sẽ nghĩ cô là loại phụ nữ lẳng lơ đó. Chuyện cô thường tự "an ủi" là thật, nhưng thật sự cô chưa từng thử với đàn ông nào khác. Anh là người đàn ông đầu tiên của cô.
Hàn Mặc Vũ nhìn Lạc Ly chằm chằm, thấy cô xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, anh liền giơ tay bắt lấy cằm nhỏ của cô, ép cô phải nhìn mình:
- Thật sự?
Không phải cô đã có chồng rồi sao? Hàn Mặc Vũ không tin. Nhưng Lạc Ly lại gật đầu lia lịa, ánh mắt chân thành vô cùng:
- Thật sự mà, tại vì chồng của em là gay...
Chết cha, cô lỡ lời rồi. Nói được một nửa Lạc Ly lập tức tự bịt miệng mình lại, trời ơi, chỉ vì muốn Hàn Mặc Vũ tin tưởng mà cô lại lỡ lời như vậy, quả thực có lỗi với Việt Vũ Trì quá.
Cô phụng phịu, ấm ức vô cùng nhưng lại không thể nói rõ.
Ánh mắt thâm sâu của Hàn Mặc Vũ khẽ loé sáng, một tia vui mừng hiện lên trong ánh mắt. Nhưng anh không biểu hiện quá nhiều ra ngoài, chỉ tỏ vẻ ra hờ hững:
- Ly hôn chưa?
Lạc Ly lại gật đầu một cách chân thành, hoàn toàn không giống nói dối chút nào. Hàn Mặc Vũ lúc này mới cong môi lên cười thỏa mãn, ôm lấy cô.
- Ừ, nên như vậy.
Thậm chí ban đầu, Lạc Ly không nên kết hôn với Việt Vũ Trì mới đúng. Bảo bối nhỏ của anh, anh tuyệt đối không thể để cho người đàn ông khác được hời được. Tuy nhiên sai lầm của cô còn có thể cứu chữa, anh sẽ bỏ qua cho cô lần này.
Lạc Ly ngơ ngơ ngác ngác, cô cảm thấy Hàn Mặc Vũ càng nói càng có gì đó sai sai, nhưng rốt cuộc là sai chỗ nào thì cô cũng không biết.
À đúng rồi, chính là chuyện vì sao Hàn Mặc Vũ lại biết cô đã kết hôn? Khi nãy cô lỡ lời nói ra, cũng không thấy khuôn mặt đẹp trai của anh tỏ vẻ bất ngờ gì.
Lạc Ly cuối cùng cũng nghĩ ra:
- Anh biết em đã kết hôn sao?
Câu hỏi này của Lạc Ly, Hàn Mặc Vũ không muốn trả lời. Chẳng nhẽ nói cho cô biết, anh vẫn luôn dõi theo cô, vẫn luôn quan tâm lo lắng cho cô sao? Thôi nào, chuyện này nói ra thật mất mặt quá, trong khi cô chẳng chút mảy may nào nhớ tới anh.
- Em mau đi tắm đi, nhân viên thay ga giường sắp tới rồi đó.
Hàn Mặc Vũ liền lảng sang vấn đề khác, giục Lạc Ly vào phòng tắm. Cô cũng ngốc nghếch chạy vào phòng tắm trốn thật, dẫu sao bộ dạng không một mảnh vải che thân của cô này không nên để cho người khác nhìn thấy.
Chờ Lạc Ly đi vào phòng tắm hẳn rồi, khoé môi Hàn Mặc Vũ khẽ cong lên một nụ cười hạnh phúc.
Đáng yêu quá!