Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Càng hiểu rõ về con người Đồng An Chi càng cảm thấy ông ấy đa mưu túc trí, bất kể là lúc nào, người khác luôn bị ông ấy đẩy về phía trước.

Nói trắng ra, trong lần hợp tác này, đôi bên đều có ý đồ lợi dụng đối phương nhưng cụ thể là Đồng An Chi giành thắng lợi hay công ty National được chấn hưng trở lại thì đều không quá liên quan tới tôi.

Điều tôi quan tâm nhất là, nếu lần hợp tác này thành công thì sự phát triển về sau của Đồng An Chi sẽ tạo ra đả kϊƈɦ lớn cỡ nào đối với nhà họ Cung?

Đương nhiên, trong lần hợp tác này, về cơ bản đã được tuyên bố thành công, cũng có nghĩa là, đợi tôi hoàn tất mọi việc và quay về Yến Kinh thì có lẽ vị trí tổng giám đốc tạm thời thuộc về tôi rồi.

Tôi thở dài một hơi, mà ban nãy trong đầu cũng nghĩ tới một vấn đề khác, trong cuộc đối thoại giữa Ôn Hân và Lý Hoài Minh có nhắc tới “quý công ty”, rồi liên kết những chuyện này với nhau thì chân tướng mà tôi muốn biết cũng không khó đoán.

Công ty mà Ôn Hân đang làm việc cũng đang tiến hành một vụ hợp tác không hề nhỏ với National.

Tôi chỉ có thể cười khổ, chuyện đơn giản như vậy mà lại làm tôi bối rối bấy lâu nay.

Lúc xuống tầng, một cô gái xinh đẹp và đoan trang đang ngồi ở khu tiếp đón trước sảnh, không phải Ôn Hân thì còn là ai đây?

Ôn Hân mỉm cười hỏi: “Mọi người đi đâu vậy? Sao lâu thế mới xuống?”

Tôi đáp: “Ban nãy Triệu Thư Hằng bị tiêu chảy, tôi đợi anh ấy một lát.”

Triệu Thư Hằng đang định nói gì đó, thấy tôi cướp lời như vậy, mặt mũi anh ta thoáng chốc đen thui, nhưng cũng không phản bác, chỉ nhìn tôi đầy phẫn nộ.

Ôn Hân bật cười ha hả: “Triệu Thư Hằng, anh có thể tới tiệm thuốc lấy ít thuốc, anh là người phương Bắc mà, không quen với khí hậu và ẩm thực miền Nam cũng rất bình thường”.

Triệu Thư Hằng vội vàng từ chối: “Bây giờ tôi đỡ nhiều rồi, đỡ nhiều rồi!”

Dường như Ôn Hân phát hiện ra điều gì đó không ổn, cô ấy nhìn hai chúng tôi với vẻ kỳ quái. Đương nhiên chúng tôi cố tỏ ra rất nghiêm túc, làm sao tiết lộ thông tin gì được.

Ôn Hân lắc lắc đầu: “Được rồi, nếu sự việc bên phía các anh đã xử lý ổn thỏa rồi thì tôi đưa hai người về, mấy hôm nữa khi nào hai người chuẩn bị đi thì báo trước với tôi một tiếng”.

Tôi gật một cái rồi quay đầu nhìn lại, không kiềm lòng được mà sờ vào hợp đồng trong túi đựng công văn.



Đối với chúng tôi, trêи thực tế những điều tôi và Lý Hoài Minh bàn luận chính là bản hợp đồng này. Chỉ cần chúng tôi ký vào bản hợp đồng chung này, trong lòng ai cũng thấy vững tin hơn, tất nhiên sẽ bắt đầu chính thức đàm phán về các điều kiện đi kèm.

Nhưng khi dính dáng đến điều khoản chính thức thì chủng loại sẽ đa dạng lắm, không phải chuyện tôi có thể xử lý được. Đến lúc đó tôi vẫn phải thông báo cho Đồng An Chi, để ông ấy phái người từ Yến Kinh tới, soạn thảo từng điều khoản chi tiết cụ thể cho hợp đồng.

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, hóa ra làm lãnh đạo cấp cao cũng rất đơn giản, chỉ cần lập ra phương hướng chung cho kế hoạch phát triển, việc còn lại giao cho người khác lo liệu là được.

Tôi đặt túi công văn vào xe, không kiềm nén được mà vươn vai một cái, toàn thân vang lên tiếng kêu răng rắc như xay đậu.

Ôn Hân tỏ vẻ không vui: “Trông cậu kìa, đợt này chắc chắn toàn thức khuya rồi không chịu vận động, cơ thể mới cứng đơ cứng ngắc như thế!”

Tôi cười hềnh hệch, không đáp lời.

Khi đến khách sạn mà chúng tôi ở, Ôn Hân tự lái xe quay về, tôi và Triệu Thư Hằng đi lên tầng. Tôi gõ cửa phòng Tề Vũ Manh, cô ấy không có trong phòng, hẳn là đã ra ngoài dạo chơi rồi.

Ban đầu tôi vẫn khá lo lắng cho an nguy của cô gái này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy là cảnh sát cơ mà, từng luyện võ, vài ba tên côn đồ còn không đến gần cô ấy được. Huống hồ, Tề Vũ Manh không phải dạng người sẽ để bản thân chịu thiệt, ai dám chọc vào cô ấy?

Triệu Thư Hằng theo tôi đến phòng tôi, tôi gọi điện thoại cho Đồng An Chi, vừa mới kết nối, tiếng cười của Đồng An Chi đã vọng vào tai tôi.

Tôi hỏi: “Anh Đồng, anh đã biết rồi à?”

Đồng An Chi bật cười: “Đúng thế, Phương Dương, lần này các cậu rất thành công đấy. Tôi vốn tưởng các cậu sẽ cần ít nhất vài ba vòng đàm phán, không ngờ mới vài tiếng đồng hồ mà các cậu đã hoàn thành nhiệm vụ rồi”.

“May mắn thôi mà!”

Tôi chỉ biết cười gượng. Suy cho cùng, chuyện này gần như do một tay Ôn Hân lo liệu. Nếu không nhờ Ôn Hân nói với Lý Hoài Minh về lợi ích của vụ hợp tác này mà để tôi đích thân đi đàm phán thì chỉ e đến giờ này, chúng tôi vẫn còn ngồi trêи bàn đàm phán, mặt mũi u ám nghĩ xem nên đàm phán thế nào.

Nhưng tất nhiên tôi không thể nói chuyện này với Đồng An Chi rồi.

“Phương Dương, hôm nay các cậu đã đàm phán những gì? Tôi muốn nghe thử!”

Sau phút mừng rỡ, Đồng An Chi hỏi tôi như vậy, tôi trả lời đúng sự thật, nói hết mấy điều kiện của National cho Đồng An Chi nghe.



Nghe tôi nói xong, Đồng An Chi cũng rất kinh ngạc, đầu dây bên kia vang lên một tiếng “a”, tôi nói: “Nhưng lần này chúng tôi mới đàm phán về phác thảo sơ bộ phần sườn ngoài, chỉ hoạch định phương hướng hợp tác chủ yếu của đôi bên và trách nhiệm chính, các chi tiết cụ thể vẫn phải làm phiền anh Đồng sắp xếp chuyên gia tới đây bàn bạc thêm”.

Đồng An Chi ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, sự việc lần này quả thực nằm ngoài dự đoán của tôi! Tôi chỉ biết các cậu đã đàm phán thành công, không ngờ yêu cầu của họ với chúng ta lại thư thả đến vậy”.

Im lặng trong chốc lát, Đồng An Chi nói: “Vậy thế này đi, Phương Dương, cậu chụp một phần hợp đồng cho tôi xem một chút!”

Tôi “vâng” một tiếng, Đồng An Chi cúp điện thoại, tôi chụp bản hợp đồng rồi gửi sang theo lời ông ấy. Đồng An Chi nhanh chóng nói với tôi, bản hợp đồng này không có vấn đề gì, nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành mỹ mãn, đồng thời cũng vì chúc mừng chúng tôi mã đáo thành công, ông ấy cho chúng tôi thêm một tuần nghỉ xả hơi.

Đối với một người luôn có thừa kỳ nghỉ như Triệu Thư Hằng thì không đáng là gì, nhưng đối với tôi mà nói, nó lại là lựa chọn khá ổn.

Vốn tưởng sau khi ký hợp đồng xong, chúng tôi sẽ phải chuẩn bị về Yến Kinh ngay, không ngờ đột nhiên có thêm kỳ nghỉ kéo dài một tuần.

Đồng An Chi nói chuyện với tôi xong thì bảo tôi chuyển điện thoại cho Triệu Thư Hằng, khóe miệng anh ta giật giật nhưng sau cùng vẫn nhận cuộc gọi.

Quả nhiên, chưa được bao lâu sau, mặt Triệu Thư Hằng vốn đang hí ha hí hửng bỗng chốc biến thành quả mướp đắng.

Cũng chính vào lúc này, tôi mới hiểu được điểm đáng sợ của Đồng An Chi. Ông ấy muốn hợp tác cùng National, mà khi chúng tôi vừa đàm phán xong, ông ấy đã biết được thông tin chính xác.

Tề Vũ Manh quay về vào giờ ăn cơm tối, nói rằng hôm nay cô ấy dành ra chút thời gian tới đồn cảnh sát, người của Trương Phú Cường đã bị bắt hết, nhưng anh trai của Tiểu Nguyệt thì không, người ta chỉ bị thuyên chuyển đến cấp thấp hơn.

Cục trưởng Lâm nói người này có tài nhưng trước kia bị Trương Phú Cường mê hoặc, cho nên ông ấy muốn thử xem có thể khiến anh trai của Tiểu Nguyệt quay đầu, làm việc cho mình hay không.

Nghĩ đến đây, tôi vừa vui mừng vừa thấy bất đắc dĩ. Nếu tôi nhớ không nhầm thì thù oán của tôi với anh trai Tiểu Nguyệt càng tích lũy càng thêm sâu đậm, mà trước kia anh ta cũng từng nói, sớm muộn gì anh ta cũng gây rắc rối cho tôi.

Tề Vũ Manh nói thêm, cô ấy đã nhờ người hỏi thăm về Đỗ Minh Hào trong nhà tù và Cung Chính Văn ở Yến Kinh, tạm thời cả hai không có tình huống gì bất thường, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Ăn tối xong đã là bảy giờ, tôi đang định tắm thì điện thoại đột nhiên rung lên, tôi mở ra thì thấy một dãy số lạ nên ấn nút từ chối, không ngờ cuộc gọi tiếp theo lập tức tới.

Tôi ấn nút nghe, chỉ thấy một giọng nói quen thuộc vọng ra: “Phương Dương, tôi là Hoàng Lễ Thành đây, cậu còn nhớ tôi chứ?”

Tôi ngẫm nghĩ, người này chính là bạn cùng lớp Đại học với tôi, một cậu ấm nhà giàu. Lần trước tôi đàm phán hạng mục CBD ở Chiêng Ray, trong nhóm người tới du lịch theo đoàn có cả cậu ta.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!