Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Tôi vừa nói dứt câu, mặt của ba chú cháu Cung Chính Văn trong gương chiếu hậu đã biến sắc, Cung Chính Vinh gào lên: “Không, Phương Dương. Mày không thể giết bọn tao, nếu mày dám thì hai đứa con của Đỗ Minh Cường sẽ chết ngay!”

“Đúng vậy, chúng tao đã bàn bạc xong với những người khác rồi. Nếu trong ba tiếng đồng hồ, họ không nhận được tin tức gì của bọn tao thì sẽ giết con tin ngay. Nếu chúng mày còn muốn hai đứa chúng nó sống thì nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho chúng tao”.

Cung Chính Văn như con mèo bị dẫm phải đuôi, mặt đã biến thành màu gan lợn.

Ngay sau đó, chiếc xe chợt dừng lại, Roga đỏ mắt ngoảnh lại: “Tin mà bọn tao nhận được chỉ là bảo toàn mạng sống cho chúng mày, chứ không phải bảo đảm cho thân thể nguyên vẹn”.

Ý cười trêи mặt ba chú cháu Cung Chính Văn chợt tắt, khôi phục lại vẻ tái nhợt. Hai người anh em ngồi đằng sau cũng không chút khách sáo, vừa chửi bới vừa đấm đá, chẳng mấy chốc đầu của ba chú cháu nhà họ đã sưng to như cái đầu lợn.

Tôi và Roga trao đổi ánh mắt, đang suy nghĩ xem nên đối phó với ba tiếng đồng hồ mà Cung Chính Vinh nói đến thế nào. Trêи đường lớn vang lên tiếng còi xe cảnh sát chói tai, Roga không hề giảm tốc độ mà phóng vụt qua. Còn tôi vừa hay nhìn thấy vẻ mặt kϊƈɦ động của cảnh sát trưởng Natcha qua cửa kính. Nhưng ông ta không hề để ý tới chúng tôi, hay nói cách khác là giả vờ không chú ý tới. Dẫu sao tôi vừa gọi cho ông ta, còn ông ta cũng coi như khá hiểu về phong cách làm việc của tôi rồi.

Chờ xe cảnh sát đi xa, tôi và Roga cùng gọi điện thoại. Roga gọi bảo mấy anh em vẫn đang canh chừng ở đó rời đi, còn tôi thì lại gọi cho cảnh sát trưởng Natcha, thông báo cho ông ta vị trí cụ thể.

Có thể dự đoán được là dạo này, cảnh sát trưởng Natcha liên tục lập công, nếu bên trêи có người dìu dắt thì ngày ông ta leo lên thêm một bậc nữa đã trong tầm tay với.

Ví dụ như Sangsu chẳng hạn.

Tôi cúp máy, nhìn ba chú cháu Cung Chính Văn ở phía sau: “Cung Chính Văn, mày còn điều gì muốn nói không?”

Thấy tôi gọi, Cung Chính Văn mỉm cười đáp: “Không, không có”.

Nói rồi, hắn ta cố gắng nép người về phía Cung Chính Vinh.

Tôi thở dài: “Lúc trước, ba chú cháu mày còn ăn nói ngông cuồng lắm. Đáng tiếc chưa được bao lâu, giờ đã trở thành tù nhân của tao rồi. Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh, còn ông nữa, Cung Thiệu Bình. Tôi cho các người thêm một cơ hội, cố mà nắm lấy”.

“Hừ, Phương Dương, mày bớt lời đi. Từ đây đến Chiêng Ray phải mất hơn nửa tiếng, vào thành phố rồi thì đi nửa bước cũng khó. Mày muốn bắt bọn tao gọi điện đi báo bình an để giữ lại mạng cho hai đứa trẻ con chứ gì. Chính Văn, Chính Vinh, đừng có nghe mấy lời vớ vẩn của nó! Chỉ cần chúng ta vẫn giữ con át chủ bài là hai đứa con của Đỗ Minh Cường trong tay, thằng Phương Dương này không dám làm gì chúng ta đâu”.

Cung Thiệu Bình không hổ là chú của hai anh em Cung Thị. Lúc này rồi mà ông ta vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thoáng cái đã hiểu được ý của tôi và nhắc nhở hai anh em Cung Chính Văn.

Tôi ngẩn ra: “Cung Thiệu Bình, đầu ông làm bằng đất à? Roga vừa nhắc các người là anh Cường nói chỉ cần đảm bảo tính mạng cho các người thôi, huống hồ thứ có giá trị nhất từ miệng các người đã bị chúng tôi khai thác được rồi. Ông tưởng nếu bây giờ, tôi giết mấy chú cháu các người thì anh Cường sẽ làm gì tôi sao?”

“Roga, dừng xe”.



Nói rồi, tôi mở cửa xe ra, ba chú cháu Cung Chính Văn bị hai người anh em kia lôi xuống, đẩy xuống đất ngã xấp ngã ngửa. Dù bây giờ đang ở trêи đường lớn, nhưng tôi đang rất tức giận nên mặc kệ tất thảy.

Tôi nhìn ngó xung quanh, sau đó nhặt một cây gậy to cỡ cánh tay lên, chĩa vào Cung Thiệu Bình nói: “Ông vừa nói gì?”

Cung Thiệu Bình ngẩn người, cúi đầu im lặng.

Tôi nhìn sang Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh, Cung Chính Vinh vẫn có thể miễn cưỡng mỉm cười, còn Cung Chính Văn vì lúc trước đã bị què một chân, nên khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn ta hoảng sợ, không ngừng lùi người về phía sau.

“Tôi đã nói chuyện của tôi và nhà họ Cung, bệnh viện không thể dễ dàng biết được, tám triệu? Các người quá xem trọng sức hút của chút tiền này rồi đấy. Huống hồ, vừa nãy, các người còn định lấy mạng tôi!”

Tôi mỉm cười, lúc nói chuyện, bất thình lình đập vào tay của Cung Thiệu Bình. Rắc, tiếng xương gãy vang lên, còn lực phản lại cũng khiến gan bàn tay tôi tê dại.

Cung Thiệu Bình kêu “a” lên một tiếng rồi im bặt, vì đã bị một cậu đàn em thành thục bịt miệng, mắt ông ta trợn trừng.

Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh càng sợ hãi hơn, hai người đều ngẩn ra, sau đó quỳ dưới đất gào lên đừng đừng.

“Ban đầu, tôi cứ tưởng các người hùng hổ thế là định giết tôi, nhưng không ngờ chỉ định đánh tôi tàn phế thôi. Nếu đã vậy, tạm thời, tôi cũng sẽ giữ lại mạng cho các người”.

Thấy bọn họ có dáng vẻ như vậy, tôi thoải mái thở ra một hơi, còn Roga và mấy người bên cạnh cũng có vẻ nhẹ nhõm trong ánh mắt.

Tôi cũng biết mâu thuẫn giữa mình và nhà họ Cung sẽ không bao giờ hòa giải được, không phải họ chết thì là tôi.

“Cung Thiệu Bình, nói đúng ra tôi nên gọi ông một tiếng là chú”.

Dứt lời, tôi ném cái gậy đi, đỡ Cung Thiệu Bình lên xe: “Ay da, chú Cung, chú xem tay chú bị làm sao thế này. Cái đất Xiêng La này cũng vắng vẻ quá đi, cả một con đường lớn thế này mà chẳng có một cái camera giám sát nào. Trêи đường còn chẳng có một bóng người qua lại, sao chú lại ngã thành ra thế này, đúng là chẳng cẩn thận gì cả”.

Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh bấy giờ càng rợn tóc gáy hơn, tôi nói: “Các người tự lên xe hay để tôi đưa lên?”

Hai người họ vội vàng chui tọt vào ghế sau, như sợ tôi lại cầm cây gậy lên đập cho mỗi người một phát.

Roga khởi động xe, tôi nói: “Lại phí mất mấy phút rồi, Roga, tăng tốc”.

Dứt lời, tôi nhìn vào gương chiếu hậu thấy mặt Cung Thiệu Bình tái nhợt, không ngừng đổ mồ hôi hột, tôi cười he he: “Ban nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, tôi cho các người một cơ hội”.



“Tôi đồng ý”.

“Tôi đồng ý”.

Tôi vừa dứt lời, hai anh em Cung Chính Văn đã tranh nhau trả lời.

“Thế tôi không phải nói nhiều nữa. Nếu đã đồng ý thì giờ ai trong hai người sẽ gọi điện bảo họ thả người đây?”

“Thả người thì không được, ở đó không chỉ có người của chúng tôi, mà còn có người của Đỗ Minh Hào nữa…”

Cung Chính Vinh khẽ đáp, tôi cau mày: “Roga, dừng…”

Tôi còn chưa nói hết câu, hai anh em họ đã ngắt lời tôi nói để họ thử xem sao.

Tôi đưa điện thoại cho Cung Chính Văn, lúc trước, luôn là hắn ta nói chuyện với tôi nên đương nhiên bây giờ, cũng là hắn ta gọi đi là tương đối đáng tin.

Điện thoại rất nhanh đã kết nối, giọng nói của Cung Chính Văn hơi mất tự nhiên, hắn ta nói: “Tôi là Cung Chính Văn”.

Tôi nói bằng khẩu hình miệng: “Mở loa ngoài”.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói, nhưng nghe không rõ, Cung Chính Văn lại lên tiếng: “Tôi vẫn ổn, Phương Dương đã… bị chúng tôi bắt rồi. Các người cứ thả bọn trẻ ra đi”.

“Thả đi?… Mẹ kiếp. Cung Chính Văn, có phải các người bị bắt rồi không? Đúng là ba thằng ăn hại, ông cho chúng mày mười mấy tên lính đánh thuê mà lại để một mình thằng Phương Dương tóm được!”

Trong điện thoại vang lên một giọng nói oanh tạc như tiếng sấm, tôi lập tức nghe ra đây là giọng của Đỗ Minh Hào.

Lòng tôi chìm xuống, trực tiếp cầm điện thoại cúp máy. Cung Chính Văn nhìn tôi nuốt nước bọt: “Tôi đã nói rồi không thể thả người được đâu, bây giờ, họ đã phát hiện ra điểm không đúng rồi, thậm chí…”

“Thậm chí cái gì?”

“Thậm chí có thể sẽ giết con tin trước”.

Tôi nói: “Được, nếu chúng giết con tin trước, ba chú cháu các người cũng khỏi phải sống nữa”.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!