Bị người ta nhìn chằm chằm vào nên Phượng Từ nhíu mày, sau đó kéo Thời Sênh rời khỏi sàn nhảy. Mọi người còn chưa hoàn hồn thì chàng trai như thiên sứ đã biến mất chỉ trong chớp mắt.
Thời Sênh cũng rất ghét việc bị người ta nhìn chằm chằm, vì thế tùy ý để Phượng Từ kéo mình đi.
Thời Sênh và Phượng Từ tìm một chỗ ngồi xuống, vừa mới đặt mông chưa được bao lâu thì thấy Diêm gia chủ đi tới.
“Thời gia chủ, có thể xin cô một chút thời gian được không?” Lời của Diêm gia chủ cực kỳ khách khí, lấy thân phận của ông ta, cần gì phải hỏi ý kiến ai như thế chứ.
“Không thể.” Thời Sênh từ chối không hề khách khí, “Thời gian của tôi quý lắm.”
Diêm gia chủ: “...” Quý ư?
Quý cái quỷ gì mà quý chứ?
Cô ngồi ở đây thì quý cái quái gì nào?
Diêm gia chủ liếc nhìn chàng trai bên cạnh cô. Chàng trai cúi đầu rủ mi, dường như chẳng có hứng thú gì với cuộc nói chuyện của bọn họ, nhìn thì tưởng là kẻ trói gà không chặt, vậy mà...
Diêm gia chủ âm thầm cảm thán, hai tên biến thái.
Vốn định hỏi chuyện hôm nay, nhưng Diêm gia chủ nghĩ đi nghĩ lại, cô ta đã tới đây rồi, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả, rốt cuộc trong các trường hợp nguy hiểm thì cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện.
Diêm gia chủ bị Tấn gia chủ gọi đi, hai người chụm đầu lại thì thầm to nhỏ với nhau, sau đó Cơ Dạ cũng gia nhập vào, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Thời Sênh một cái, nhưng lần nào nhìn cũng bị nhét cho một đống thức ăn chó.
Cô ta tới đây để khoe chuyện tình yêu đấy à?
Vất vả lắm mới chịu đựng được tới lúc yến hội bắt đầu, quả thực Bệ hạ cũng tỉnh táo không ít, tiến ra giữa một đám người vây, đầu tiên là cảm ơn mọi người quan tâm thăm hỏi vân vân, sau một đống lời nói vô nghĩa mới tiến vào chủ đề chính ngày hôm nay.
Tuyên bố ai là trữ quân.
Hiện giờ, người trong Hoàng thất có thể chọn có tới ba vị.
Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử.
Lúc này, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đều có mặt. Đại hoàng tử nhìn tràn đầy cuồng vọng và dã tâm, nhất định phải có bằng được ngôi vị Hoàng đế, còn không ngừng dùng ánh mắt công kích về phía Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử không để ý tới Đại hoàng tử, chủ động đứng ở bên kia, dùng những người khác để ngăn cản tầm mắt của anh trai mình khiến cho Đại hoàng tử không khỏi tức giận hừ lạnh.
Còn Nhị hoàng tử thì vẫn bặt tăm bặt tích. Mọi người không khỏi nhỏ giọng bàn tán, Nhị hoàng tử này thực sự không thèm để tâm tới ngôi vị Hoàng đế. Tràng cảnh hôm nay quan trọng như thế mà hắn cũng không tới.
Có điều, có lẽ Bệ hạ cũng sẽ không chọn Nhị hoàng tử, đặt đế quốc vào trong tay một kẻ say mê cơ giáp thì đế quốc liệu còn có tương lai gì không?
“Hôm nay gọi mọi người tới đây, mục đích quan trọng nhất là tuyên bố trữ quân. Nói vậy thì mọi người cũng đang nóng lòng muốn biết.” Âm thanh của linh vật bệ hạ khiến những người khác lập tức im bặt, “Tôi có tổng cộng bốn đứa con trai, lão Tứ đã mất từ lâu, lão Nhị thì không nên thân, ngôi vị trữ quân này...”
Tầm mắt của linh vật Bệ hạ đảo qua đảo lại giữa Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, cuối cùng dừng lại trên người Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt đã lộ ra vẻ đắc ý. Hắn là con trưởng, ngôi vị Hoàng đế này đã định là của hắn từ trước rồi.
“Ngôi vị trữ quân này...” Linh vật Bệ hạ thở dài một tiếng, “Là Tam hoàng tử Thượng Quan Phổ.”
Vẻ đắc ý trên mặt Đại hoàng tử lập tức cứng đờ. Hắn trợn trừng mắt, nhìn người bên trên với vẻ không thể tin nổi.
Tại sao lại là lão Tam?
“Chúc mừng Tam hoàng tử...”
“Chúc mừng Tam hoàng tử, chúc mừng, chúc mừng.”
Người bên cạnh lập tức vây chặt Tam hoàng tử như nêm cối. Phía bên Đại hoàng tử chỉ còn có mấy người. Lúc này bọn họ đều tỏ ra xấu hổ, không biết nên tiếp tục đứng hay nên qua chúc mừng Tam hoàng tử nữa.
Rốt cuộc ngôi vị trữ quân cũng đã định ra rồi, sau này người cầm quyền đế quốc chính là Tam hoàng tử...
Đại hoàng tử đầu tiên là khiếp sợ, sau đó liền tỏ vẻ dữ tợn.
“Phụ hoàng.” Đại hoàng tử bước về phía đài cao, thậm chí còn quên cả lễ nghi, “Phụ hoàng, nhi thần mới là con trưởng, tại sao lại để lão Tam làm trữ quân chứ?”
Đối mặt với sự tức giận và nghi ngờ của con trai cả, mặt linh vật Bệ hạ cũng trầm xuống: “Lập ai làm trữ quân là trải qua sự đồng ý của nghị viện chứ không phải một mình ta đưa ra quyết định. Lão Tam được nhiều người ở nghị viện tán thành như thế là do nó có bản lĩnh. Con cũng nên ngẫm nghĩ lại xem những chuyện mình làm bao nhiêu năm nay đi.”
“Chuyện con làm ư?” Đại hoàng tử bước từng bước tới gần Bệ hạ, hai mắt đỏ ngầu chất vấn: “Con vẫn luôn nỗ lực, nhưng trong mắt Phụ hoàng căn bản đâu có con. Trước kia trong mắt người chỉ có lão Tứ, lão Tứ chết rồi thì trong mắt người lại chỉ có lão Tam, có bao giờ người nhìn tới sự tồn tại của con đâu?”
“Con muốn làm gì hả, mau lui xuống.” Linh vật Bệ hạ quát lên.
Nhưng Đại hoàng tử vẫn không đi xuống mà từng bước ép sát hơn, “Phụ hoàng, đây là người ép con.”
Sắc mặt linh vật Bệ hạ lập tức biến đổi: “Người đâu, người đâu!”
Đại hoàng tử đột nhiên bóp chặt cổ linh vật Bệ hạ, kéo ông ta tới trước người, quát lên giận dữ với đám người đang định xông lên cứu giá: “Để ta nhìn xem ai dám động!”
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho người của mình. Kẻ đó lập tức đi ra ngoài, sau đó dẫn quân đội tiến vào, bao vây lấy đại sảnh. Xem ra hôm nay hắn đã có chuẩn bị rất kỹ càng.
Biến cố này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người, vì thế trong lúc nhất thời, không ai nhúc nhích cả.
Mấy người Diêm gia chủ đứng trong đám người, thấy có biến cố xảy ra cũng không có ý định sẽ đi ra ngoài.
“Anh Cả, anh mau buông Phụ hoàng ra, có chuyện gì cũng từ từ rồi nói.” Lúc này Thượng Quan Phổ không thể không đứng ra, “Người là cha của chúng ta, anh không thể đối xử với người như thế được.”
“Từ từ rồi nói ư?” Đại hoàng tử bóp chặt cổ linh vật Bệ hạ và lùi về sau, “Nếu tao buông ông ta ra, các người sẽ cho tao từ từ rồi nói ư? Mày nghĩ tao là trẻ con ba tuổi đấy à?”
“Anh Cả, anh muốn ngôi vị trữ quân này thì tôi cho anh là được. Anh thả Phụ hoàng ra đi đã.” Vẻ mặt Thượng Quan Phổ cực kỳ kiên định.
Trong đáy mắt Đại hoàng tử vừa tức giận lại vừa nổi lên đầy sự ghen ghét: “Lão Tam, mày đừng có bày ra vẻ mặt bố thí đó nữa, tao không thèm sự bố thí của mày đâu.”
Lão Tam nói như thể nó không cần ngôi vị trữ quân này nên ném cho hắn vậy.
Thượng Quan Phổ: “...”
“Đại hoàng tử, ngài định soán ngôi sao?”
“Soán ngôi ư? Bản hoàng tử đâu có ngu như thế chứ?” Đại hoàng tử cười lạnh, “Đương nhiên ta sẽ không soán ngôi, vì ta sẽ khiến phụ hoàng chính miệng thừa nhận ta mới là trữ quân kế vị.”
“Ta đã quá thất vọng về con rồi.” Linh vật Bệ hạ nói chuyện khá khó khăn, sắc mặt ông ta xanh mét, “Mấy năm nay con luôn làm việc bừa bãi, không nghe theo ý kiến của ai, một mình một đường. Với tính cách này của con sao có thể hợp với ngôi vị hoàng đế chứ.”
“Làm việc bừa bãi thì sao chứ hả, chẳng phải Thời Sênh cũng như vậy sao. Cô ta có thể khiến nhiều người sợ hãi mình như thế, tại sao con lại không thể chứ?” Nếu nói là kiêu ngạo cuồng vọng, rõ ràng cô ta còn kiêu ngạo cuồng vọng hơn hắn. Hắn thân là hoàng tử, kiêu ngạo cuồng vọng một tí thì có sao đâu. Chẳng phải hắn có tư cách làm thế sao?
Thời Sênh đang đứng trong góc xem diễn đột nhiên bị gọi tên.
Ông đây nằm cũng trúng đạn đấy à?
Liên quan chó gì tới ông!
“Con mà có thể so với cô ta à?” Linh vật Bệ hạ nổi giận.
Người ta có thực lực gì chứ, có bối cảnh gì chứ, còn hắn thì có thực lực thế nào? Có thể khiến cho cả một tinh hệ đều sợ hãi hay có thể tay không phá tan một đài siêu năng cơ giáp đây hả?
Còn tưởng Hoàng thất vẫn là Hoàng thất trước kia à?
Đừng nói là Thời gia, ngay cả các gia tộc khác bọn họ cũng không thể trêu vào rồi, gặp mặt lúc nào cũng phải tỏ ra khách khí, vậy mà thằng con ngỗ nghịch này của ông ta còn dám học vị kia sao.
“Con là hoàng tử, tại sao không thể so?” Đại hoàng tử cực kỳ không phục. Hắn còn cười lạnh, “Phụ hoàng, người vốn dĩ bất công, người đừng tưởng con không biết người từng nói gì với lão Tam, người tưởng giao đế quốc cho nó là có thể ngủ yên lành được sao? Nếu nó mà kế thừa ngôi vị hoàng đế thì đế quốc này sẽ xong đời sớm thôi.”
“Chỉ mỗi việc anh không đẹp bằng tôi thì đã không thể so với tôi rồi.”