Thời Sênh một mình rời khỏi phòng, Thần Hành không thấy đâu cả.
Vừa lúc Phượng Từ bưng điểm tâm đi tới, bánh vẫn còn tỏa ra hơi nóng, trên mặt hắn treo nụ cười nhạt, đưa bánh tới trước mặt Thời Sênh, “Tiểu Sênh, anh làm đấy, em ăn thử xem có ngon không.”
Trong trí nhớ của hắn có rất nhiều cảnh bản thân nấu cơm cho cô ăn, nhưng ở thế giới này, hắn chưa từng làm bao giờ.
Thời Sênh đút một miếng vào miệng, mùi sữa thơm nức, ngọt mềm nhưng không ngán, vào miệng là tan.
“Ngon lắm.” Thời Sênh gật đầu.
Nhưng mà mùi sữa quá nồng rồi...
Thời Sênh ăn hết mấy cái còn lại, cái cuối cùng đút cho Phượng Từ. Lúc Phượng Từ há miệng cắn còn cố tình dùng đầu lưỡi đảo qua trên ngón tay Thời Sênh. Thấy cô nhìn mình, hắn liền tròn mắt vô tội.
Thời Sênh lắc đầu, kéo tay hắn đi, “Có phải thấy nhàm chán quá rồi không? Ở đây chẳng có gì thú vị cả... Quái thật, cái bàn ở đây đâu rồi nhỉ?”
Thời Sênh nhìn chỗ vốn đặt một cái bàn, ngẩn mặt tò te, chẳng lẽ cô nhớ nhầm rồi? Đã bước vào thời kỳ tiền mãn kinh rồi sao?
Không đúng! Cô vẫn là thiếu nữ đang nói chuyện yêu đương cơ mà!
“Không biết.” Phượng Từ đáp cực kỳ tự nhiên, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, giống như thật sự không biết cái bàn đi đâu mất vậy.
Thời Sênh nhìn hắn với vẻ nghi hoặc. Phượng Từ liền nở một nụ cười ngoan ngoãn.
Đáng yêu vô cùng, làm người ta chỉ muốn nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương.
Trong lòng Thời Sênh đã khẳng định tới 99% là tên này làm.
Mà sau khi Thời Sênh biết được chuyện từ Thập Phương rằng hắn hỏi vấn đề kia thì chắc chắn 100% luôn.
Có đôi khi Thời Sênh cũng thấy rất bất đắc dĩ. Cô cũng không biết làm thế nào để tiêu trừ sự bất an trong lòng Phượng Từ. Mọi hứa hẹn cô đều đã cho hắn, nhưng trong lòng Phượng Từ vẫn luôn có cảm giác bất an không thể nào hiểu được.
Nếu loại bất an này phải dùng những gì cô đã trải qua để xoa dịu... cô thật sự không muốn.
Những quá khứ tối tăm và máu me đó, cô thật sự không muốn nhắc lại một chữ nào.
Phượng Từ cũng không mở miệng hỏi nên Thời Sênh coi như không biết, cần làm gì cứ làm.
...
“Gia chủ, có một nhóm quân đội đang tiến về phía chúng ta.”
Lúc Thời Sênh nhận được tin này thì trời mới vừa sáng. Cô ra khỏi giường, đi chân trần tới bên cửa sổ, nhấc rèm lên nhìn ra ngoài, trên con phố phía xa, những ánh sáng đủ kiểu lập lòe như ánh lửa, vô số bóng đen yên lặng chuyển động trong đêm tối, tới gần vị trí nơi cô đang ở mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
“Tiểu Sênh?”
Thời Sênh buông rèm, đi trở lại bên giường, cầm quần áo khoác lên người Phượng Từ: “Sắp bắt đầu rồi, chút nữa nhớ theo sát bên cạnh em, không được đi lung tung, biết chưa?”
Rốt cuộc thì Linh cũng không nhịn được mà ra tay rồi.
Phượng Từ vừa mặc xong quần áo thì bên ngoài liền vang lên tiếng nổ, vô số ánh sáng như sao băng từ phía xa ầm ầm trút xuống.
“Đùng đoàng...”
Căn phòng rung lắc, cửa sổ bằng kính vỡ vụn, ngọn lửa từ bên ngoài quét vào trong. Thời Sênh kéo Phượng Từ nhanh chóng ra khỏi phòng, tụ hợp cùng Trảm Long Vệ.
“Đã chuẩn bị xong hết cả chưa?”
“Xong hết rồi.”
Tầm mắt Thời Sênh quét một vòng: “Tách ra hành động, hai giờ sau tập hợp, người tới muộn tự nghĩ cách về Lam Tinh.”
“Vâng.” Trảm Long Vệ đáp xong liền lập tức lao vào trong làn bụi pháo.
“Gia chủ hãy cẩn thận.” Thập Phương nhìn Thời Sênh một cái thật sâu rồi dẫn người rời đi.
Trong căn phòng nhanh chóng chỉ còn lại Thời Sênh và Phượng Từ, tấn công bên ngoài càng lúc càng kịch liệt, căn phòng có xu hướng sắp sụp xuống.
Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, ôm Phượng Từ bước lên thiết kiếm rồi lao ra ngoài cửa sổ. Gió lạnh cọ qua mặt hơi đau rát, nhưng so với những làn đạn tấn công trút xuống như mưa dưới kia thì chút đau rát này chẳng đáng giá gì.
Thời Sênh điều khiển thiết kiếm bay lên tới tầm cao nhất, những thứ dưới kia có tầm công kích rất xa, lại còn có thể tỏa định mục tiêu. Đây là lần đầu tiên cô thấy sự phát triển của khoa học kỹ thuật thời Tinh Tế hơi phiền phức.
Nếu là thời kỳ trước Tinh Tế thì cô đâu cần phải bay cao như thế này đâu chứ.
“Giờ chúng ta đi đâu?” Thỉnh thoảng Phượng Từ lại nhìn xuống bên dưới. Lúc này, chỉ có thể nhìn thấy tầng mây dày nặng, thỉnh thoảng lại có ánh sáng lóe lên.
“Đi tham quan đầu não một chút.”
Ồ?
Đầu não? Linh à?
Phượng Từ khá tò mò về Linh. Nhiều người ở Tinh Tế như thế mà không ai làm gì được Thời Sênh, duy chỉ có nó năm lần bảy lượt khiêu khích cô, vì thế hắn rất tò mò.
“Gần đây em bận là vì chuyện này à?” Mấy ngày gần đây, Thời Sênh thường xuyên bàn bạc công việc với Thập Phương. Tuy rằng hắn cũng có mặt nhưng lắm lúc cũng chẳng chú tâm nghe xem bọn họ nói gì, chỉ ngẫu nhiên nghe được một, hai câu mà thôi.
Nhưng đại đa số chỉ đều thảo luận, chẳng có sắp xếp gì.
Nhưng ngày hôm nay, rõ ràng Thời Sênh đã sớm dự đoán được, hoặc chính xác hơn là cô đang đợi ngày này.
“Suỵt.” Thời Sênh đặt tay lên môi Phượng Từ, “Chút nữa rồi hãy hỏi tiếp.”
Phượng Từ gật đầu. Thời Sênh thả tay ra, khống chế thiết kiếm giảm độ cao. Rẽ mây ra, phía dưới là một mảnh tối đen, hoàn toàn không thấy một chút ánh sáng nào.
Kiến trúc ở khu vực này đều thiết kế theo ô vuông, các tòa nhà đều có khoảng cách giống hệt nhau, ngay cả chiều cao cũng giống nhau như đúc.
Thời Sênh mang theo Phượng Từ hạ xuống giữa khu nhà này.
Yên tĩnh.
Âm trầm.
Đây là cảm giác đầu tiên của Phượng Từ.
Thời Sênh lấy Thần Hành hồi lâu đã không xuất hiện ra, bên trên màn hình biểu hiện một con đường, Thời Sênh phân biệt phương hướng một chút rồi dắt Phượng Từ đi bộ tiến lên phía trước.
Con đường này đi xuyên qua khu nhà xuống bên dưới.
Rõ ràng camera ở các tòa nhà vẫn đang được vận hành, theo bước chân của Thời Sênh và Phượng Từ, chúng cũng chậm rãi chuyển động.
Thời Sênh hoàn toàn chẳng quan tâm tới những máy theo dõi đó, táo bạo tiến vào trong một tòa nhà, đi thẳng xuống hầm ngầm.
“Chút nữa có khả năng sẽ phải đánh nhau, anh nhớ đứng xa một chút đấy.” Thời Sênh vừa đi vừa dặn dò Phượng Từ. Cô không lo lắng về sức chiến đấu của hắn, thế nên chỉ cần hắn đứng xa một chút là được.
Phượng Từ cũng không dám nói muốn hỗ trợ cô, ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ rằng hắn nhất định sẽ đứng thật xa.
Thời Sênh đá văng cánh cửa đầu tiên đi xuống hầm ngầm. Trong thông đạo có đầy người máy chiến đấu. Thời Sênh vừa tiến vào, đám người máy lập tức được kích hoạt.
Đám máy móc này chẳng khác gì người thật, nhưng sức chiến đấu lại gấp đôi người bình thường. Thời Sênh bước nhanh qua thông đạo, đám người máy không ngừng báo hỏng.
Phượng Từ giống như thiếu gia xem diễn, thong thả đi theo sau Thời Sênh.
Nhưng chỉ cần là nơi hắn đi qua, đám người máy vốn còn hơi động đậy sẽ lập tức tắt ngóm, không còn cách nào nhúc nhích nữa.
Qua tầng hầm ngầm toàn người máy này lại tới một loạt con người bị khống chế, hầu hết là nhân loại có dị năng, nhưng những người này sao có đủ khả năng để ngăn Thời Sênh lại được chứ.
Thời Sênh một đường như sét đánh giết đến tận cuối cùng.
Thời Sênh đứng trước cánh cửa cuối cùng, điểm kết thúc của lộ tuyến mà Thần Hành biểu hiện chính là nơi này.
Cô lấy thiết kiếm ra bổ đôi cánh cửa. Cửa sụp đổ, đằng sau cánh cửa chỉ có một màn hình, lúc này, trên màn hình đang hiển thị số đếm ngược, nháy mắt khi cánh cửa đổ xuống thì con số hiển thị trên đó cũng nhảy về 0.
Ánh sáng màu trắng bắn ra từ sau cánh cửa, nuốt chửng thân ảnh của Thời Sênh.