Thời Sênh tìm được Thập Phương và Thần Hành. Hai người đang ngồi đối diện nhau chơi game.
Thập Phương mặt ủ mày ê, rõ ràng là bị Thần Hành hành hạ không ít.
“Chủ nhân!” Thần Hành thấy Thời Sênh tiến vào thì lập tức nhảy dựng lên, lao qua ôm eo Thời Sênh, “Người đã tới rồi.”
Thập Phương nhìn về phía sau lưng Thời Sênh theo bản năng, thấy sau lưng cô là Trảm Long Vệ, không thấy chàng trai đổi mặt còn nhanh hơn lật sách nào đó thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng một cái.
Nếu vị kia mà ở đây, chỉ sợ Thần Hành sẽ xui xẻo.
Dục vọng chiếm hữu của gia chủ mạnh bao nhiêu thì dục vọng chiếm hữu của vị kia liền mạnh bấy nhiêu, thậm chí có xu thế chỉ hơn chứ không kém.
Thời Sênh xoa đầu Thần Hành: “Người bên ngoài là thế nào?”
Thập Phương tắt trò chơi đi, nghiêm mặt báo cáo: “Là Thần Hành phát hiện ra, tôi đã phía người tới kiểm tra nhưng khoảng cách có hơi xa nên tạm thời vẫn chưa xác định được là còn sống hay đã chết.”
“Đi xem.”
“Vâng.”
Trên đỉnh chóp phi thuyền là một sân chơi xinh đẹp, bên trong có bày không ít thực vật màu xanh, bàn ghế đầy đủ. Trên đỉnh được thiết kế trong suốt, có thể mở ra lúc cần, nằm bên dưới có thể ngắm được sao trời cuồn cuộn ở bên ngoài.
Mà lúc này chẳng ai có tâm tư quan tâm tới sao trời cuồn cuộn kia, mọi sự chú ý đều tập trung hết lên “dải lụa” đang tung bay bên ngoài.
Dây thừng buộc trên người, người bay tới bay lui theo sự chuyển động của phi thuyền, y như con diều vậy.
“Gia chủ, ngài xem thế nào?” Thập Phương xin chỉ thị của Thời Sênh.
Thời Sênh híp mắt quan sát một hồi lâu, toàn thân người nọ bị bọc tới kín mít, hoàn toàn không nhận ra điểm nổi bật nào.
“Cứ treo hắn như thế đi, tới rồi nói tiếp.” Hiện tại ra ngoài cũng chẳng được, vậy thì chỉ có thể đợi tới nơi rồi tính toán tiếp.
Thập Phương biết là sẽ có kết quả này nên cũng không thấy ngoài ý muốn: “Vâng.”
...
Phi thuyền tăng tốc, sau vô số lần quá độ, sự tò mò của người trong tàu Vô Cực đối với kẻ treo bên ngoài kia đã dâng lên đến mức tận cùng.
Trải qua một hành trình dài, tuy rằng nhìn có vẻ như đã chết, nhưng trải qua nhiều lần quá độ như vậy mà thân thể vẫn còn hoàn hảo không hao tổn gì thì quả thực có thể đưa vào kỷ lục vũ trụ rồi.
Thời Sênh không tỏ ý kiến gì về việc này. Nếu đối phương là người của tinh hệ Xích Nguyệt thì cũng không có gì kỳ quái.
Tinh hệ Xích Nguyệt...
Đó là một tinh hệ mạnh đến không biết xấu hổ.
Cuối cùng, sau ba tháng, tàu Vô Cực đã tiến vào phạm vi của tinh hệ Xích Nguyệt.
Tinh hệ Xích Nguyệt có hình trăng rằm, vì có màu đỏ nên được gọi là tinh hệ Xích Nguyệt.
Tiến vào tinh hệ Xích Nguyệt rồi, tàu Vô Cực liền bị mấy phi thuyền hoàng gia bao vây. Không có Tinh Võng nên đối phương dùng một loại sóng âm cổ xưa để truyền tin.
“Chủ nhân, bọn họ yêu cầu chúng ta hạ vũ khí đầu hàng, nếu không sẽ trực tiếp phá hủy chúng ta.” Thần Hành phiên dịch xong nội dung liền báo cho Thời Sênh.
“Hạ vũ khí đầu hàng?” Thời Sênh cười như không cười lặp lại một tiếng, “Lời này nghe quen quen.”
“Chủ nhân, có trực tiếp tấn công luôn không?” Thần Hành nóng lòng muốn thử.
Thời Sênh trừng mắt nhìn Thần Hành: “Chúng ta là người có văn minh, sao có thể thô lỗ như vậy được.”
Thần Hành: “...” Chủ nhân, ngài nói những lời này ngài có tự tin không?
Thập Phương: “...” Văn minh lên thì không phải người đúng không?
Thường thì khi gia chủ nói những lời này thì đối phương nhất định sẽ gặp xui xẻo.
Đối phương lại truyền tin tới, Thần Hành tiếp tục phiên dịch.
“Chủ nhân, bọn họ nói cho chúng ta mười giây cuối cùng, nếu còn chưa đầu hàng thì sẽ lập tức tấn công chúng ta.”
Mười giây, từ lúc Thần Hành nhận được tin đến lúc phiên dịch xong thì đã mất năm giây rồi. Mà giờ còn nói chuyện với Thời Sênh nữa, năm giây cuối cùng cũng đã dùng hết, đối phương căn bản không định cho họ thời gian hạ vũ khí đầu hàng.
Bọn họ chỉ muốn cho bên này một lý do mà thôi... Đấy nhé, tao đã cho chúng mày cơ hội, là chính chúng mày không cần.
Đường hoàng bá đạo như thế quả đúng là phong cách của tinh hệ Xích Nguyệt.
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng: “Vọt vào.”
“Vâng.”
Tốc độ của tàu Vô Cực chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đó là “quỷ mị“. Người đối diện còn chưa nhìn rõ tàu Vô Cực động như thế nào, chỉ trong một cái chớp mắt, nó đã biến mất ngay ở trước mặt rồi.
Phi thuyền toàn thân đen nhánh lấy tốc độ cực kỳ quỷ dị đâm về phía bọn họ, dường như không thèm quan tâm xem phi thuyền có bị hư hao gì không.
Lúc này bọn họ mới thấy sợ, vội vàng thao tác cho phi thuyền tránh đi, nhưng cũng chẳng còn kịp nữa. Tàu Vô Cực như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng làm nổi lên vô số những gợn sóng.
Đội ngũ phi thuyền của hoàng gia bị đánh tan, trong đó có hai chiếc tiếp xúc trực tiếp với tàu Vô Cực còn bị đâm nổ tan tành.
Đầu sỏ gây tội tiếp tục lao thẳng vào bên trong tinh hệ Xích Nguyệt. Thân tàu đen nhánh như hòa vào màn đêm của vũ trụ, đảo mắt đã chẳng thấy đâu.
“Mau báo cho Thượng tướng, có người xông vào, thỉnh cầu chặn lại!” Sắc mặt của quan chỉ huy xanh mét, quát lên giận dữ.
Chiếc phi thuyền vừa rồi quá quỷ dị.
“Bảo Thượng tướng nhất định phải ngăn chiếc phi thuyền đó lại.” Quan chỉ huy có một linh cảm mãnh liệt rằng nếu không ngăn được nó thì rất có thể tầng phòng ngự mà tinh hệ Xích Nguyệt vất vả lắm mới dựng lên được sẽ sụp đổ.
“Vâng!”
...
Tiến vào tinh hệ Xích Nguyệt là tiến vào địa bàn của người khác. Thời Sênh lại không hề che giấu hành tung nên rất nhanh bị lực lượng Hoàng gia phát hiện ra, phái người tới chặn nhưng lại chẳng ai thành công.
Ngược lại còn bị tàu Vô Cực xoay mòng mòng, không những thế còn bị tổn thất không ít phi thuyền và chiến cơ.
Trong sự đuổi bám của hoàng gia, tàu Vô Cực chạy thẳng tới Đế Đô Tinh của tinh hệ Xích Nguyệt.
Lúc này chỉ huy bên phía đối phương mới đổi sang ý định đàm phán.
“Chủ nhân, đối phương tự xưng là Thượng tướng Caroll Barnes, xin được đàm phán với ngài.” Thần Hành phiên dịch xong lại lập tức nói tiếp, “Chủ nhân, em thấy bọn họ chắc chắn có âm mưu gì đó, chúng ta đừng để ý tới bọn họ.”
“Gia chủ, Thượng tướng Caroll không dễ trêu vào lắm.” Thập Phương nhắc nhở.
Tinh hệ Xích Nguyệt có hai nhân vật rất nổi tiếng. Một trong đó chính là vị Thượng tướng Caroll này. Ngay cả Hoàng thất cũng phải nể hắn ba phần. Có điều Caroll lại rất trung thành với Hoàng thất, nếu không tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy hắn ta muốn tạo phản.
Thời Sênh híp mắt, nói: “Thả ký hiệu của tàu Vô Cực ra.”
Tuy Thần Hành hơi khó hiểu nhưng lại rất chấp hành lệnh của Thời Sênh, đầu tiên là mở ra ký hiệu in trên tàu Vô Cực.
Ký hiệu này có thể che giấu, lúc che giấu rồi thì tàu Vô Cực sẽ là một con tàu đen nhánh toàn thân, hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Mà khi mở ra, ký hiệu bông hoa sinh động sẽ phát ra ánh sáng bạc, cực kỳ nổi bật trong vũ trụ.
...
Caroll là một vị Thượng tướng còn rất trẻ, mày rậm mắt to mũi cao, điển hình của người phương Tây, dáng người cường tráng nhưng vẫn không mất đi vẻ anh tuấn. Tuy bề ngoài hắn rất trẻ nhưng tuổi tác thực tế lại có thể làm cha của rất nhiều người.
Caroll rất nóng nảy, sau một hồi lâu không thấy tàu Vô Cực đáp lại thì đã bắt đầu phát hỏa.
Phi thuyền kia xông tới tận nơi này mà hắn chẳng tiêu diệt được, điều này khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Giờ hắn yêu cầu đàm phán thì đối phương lại không thèm để ý tới.
Nhưng đúng lúc này, có người đột nhiên chỉ vào màn hình trước mặt: “Thượng tướng, ngài xem.”
Phi thuyền vốn dĩ toàn thân đen nhánh đột nhiên sáng lên ở phía đầu, hoa văn màu bạc nở rộ, rực rỡ lấp lánh làm người ta nhìn không rời được mắt.
Đồng tử Caroll lồi ra, cơ trên mặt cũng run rẩy.
Có lẽ bị phi thuyền này đùa bỡn mấy ngày nên hắn gặp phải ảo giác rồi.
Sao vào lúc này, ở nơi này, hắn lại nhìn thấy... biểu tượng của Thời gia chứ?
Giả.
Nhất định là giả.
Hắn không tin.