Ảnh Tế đưa Thời Sênh đến khu vực trung tâm thành phố ngầm dưới lòng đất. Nơi đây canh phòng nghiêm ngặt, lúc này cũng lại có nhiều người qua lại.
Ảnh Tế mở cửa xe, đích thân đỡ Thời Sênh xuống xe. Mọi người bên cạnh thi nhau ghé mắt nhìn. Có người nhìn dung mạo Ảnh Tế, cũng có người tò mò họ là ai.
Danh tiếng của Ảnh Tế truyền rất rộng rãi, nhưng quả thực không có nhiều người được gặp hắn. Những người này không có một ai quen biết hắn, chỉ có mấy người quen biết cô, đang chỉ trỏ vào cô bàn tán, thỉnh thoảng còn lướt qua mấy chữ liên quan đến Uất gia.
Cô gái mặc váy liền màu hồng từng gây chuyện lúc trước ở quảng trường cũng xuống xe đúng lúc này. Nhìn thấy Thời Sênh và Ảnh Tế, cô ta rụt lại, cúi đầu đi theo trưởng bối vào bên trong.
Thời Sênh trầm tư nhìn người đi theo phía sau cô gái đó, dường như có điều gì suy nghĩ. Nữ chính xuất hiện = sắp có chuyện.
Giản Ý mặc một chiếc váy dài đơn giản, so với cô gái ăn mặc trang điểm lộng lẫy trước mắt, thì đúng là cô bé lọ lem so với công chúa.
“Hoan Nhi!” Ông cụ Uất vỗ vai Thời Sênh. Nếu không phải là đã nhận ra giọng nói của ông thì Thời Sênh suýt nữa đã tặng cho ông cụ một cú vật qua vai.
Đây có phải là người thân ruột thịt không vậy?
Nếu vỗ chết rồi thì sao?
Ảnh Tế giơ tay ra đặt lên vai Thời Sênh xoa xoa, giúp cô thoải mái hơn đôi chút, vừa cúi đầu chào hỏi, “Ông nội.”
“Tiểu Tế cũng đến rồi sao, ha ha ha... Hai con tình cảm tốt như vậy, thì ông nội cũng yên tâm rồi.” Ông cụ Uất cười ha ha, “Hoan Nhi, con thấy ông nội đã nói với con từ lâu rồi đấy, Tiểu Tế là một đứa rất khá, thì con lại không tin, cứ nằng nặc... khụ khụ, không nhắc đến chuyện này nữa, đi thôi, chúng ta vào bên trong đã.”
Thời Sênh: “...” Ông cứ bắt nạt cô không có ký ức nên nói bừa đúng không.
Theo tin đồn bên ngoài, Ảnh Tế từ trong ra ngoài đều không phải là người tốt, xin ông đừng có cưỡng ép để làm đẹp sự thật như vậy được không?
“Mời ông nội.” Ảnh Tế cực kỳ lễ phép.
Ông cụ Uất hài lòng đi về phía trước, thỉnh thoảng lại hỏi han Thời Sênh đôi câu.
Họ vừa vào trong, mọi người đứng ngoài xem đã gần như nổ tung.
“Người đàn ông đó là ai vậy? Sao lại gần gũi với Uất Hoan như thế?”
“Không biết, trước đây chẳng phải Uất Hoan bỏ trốn hay sao? Lần này cô ta quay về sao không thấy Ảnh Tế tìm đến gây rắc rối, đúng là lạ thật.”
“Ài, mau vào bên trong xem sao đi...”
...
Đây là một buổi hội thảo nghiên cứu được tiến hành dưới hình thức một bữa tiệc. Nội dung chính là thí nghiệm Thời Sênh đã tham gia trước đó.
Một nửa người phản đối thí nghiệm, nửa còn lại ủng hộ.
Còn ông cụ Uất thuộc phe phản đối. Thí nghiệm này Thời Sênh không hề nói với ông cụ Uất, cho nên ông cụ Uất từ đầu đến cuối đều không biết cô cũng tham gia. Nếu ông biết thì có lẽ bây giờ đã không thể bình thản ngồi đây như vậy.
Những cô gái trẻ đều bị đuổi đến một nơi rất rộng rãi. Ảnh Tế muốn đến tham gia buổi hội thảo nghiên cứu này, Thời Sênh không thể đi theo được, chỉ có thể đợi hắn ở bên ngoài.
Cô tìm một góc ngồi xuống, nhìn một vòng những người có mặt, nhưng không nhìn thấy nữ chính, cũng không thấy cô gái gặp mặt ở bên ngoài vừa nãy đâu.
Nữ chính không lên sàn, không có kịch hay để xem rồi.
Cắn hạt dưa thôi.
“Tiểu Hoan.” Gương mặt Ảnh Sinh từ phía sau nhô ra, “Cô ở đây làm gì? Ảnh Tế đâu?”
“Cậu đi theo chúng tôi từ nãy đến giờ còn gì nữa?” Đứa trẻ trâu này đã biết rồi mà còn hỏi.
Ảnh Sinh bĩu môi, ngồi đối diện với Thời Sênh, “Tiểu Hoan cô và Ảnh Tế đều trốn tôi.”
Thời Sênh: “...” Cô có cần phải trốn không?
“Từ sau khi cô đến đây, Ảnh Tế càng ngày càng không để ý đến tôi nữa.” Ảnh Sinh đột nhiên bắt đầu trách cứ, “Nếu không phải vì cô, thì Ảnh Tế sẽ không đối xử với tôi như vậy...”
Thời Sênh: “...” Không phải đâu chàng thiếu niên à. Sao tình hình có vẻ phát triển theo hướng không đúng lắm nhỉ?
Vòng đi vòng lại, phát hiện Ảnh Tế mới là tình yêu thực sự của mình, xin cậu suy nghĩ bình thường một chút có được không hả!!
Tự mình thích mình thực sự là không được đâu, trời đất không tha đó cho đâu thiếu niên à.
Mẹ kiếp.
Ảnh Sinh lên án tố cáo một tràng dài, cũng không biết đã luyện tập bao nhiêu lâu rồi, hắn đập liên tục lên ót Thời Sênh. Vẻ mặt hắn uất ức, giống như Thời Sênh đã thực sự gây ra chuyện gì mất mặt lắm, cướp đi người đàn ông của hắn vậy.
Thời Sênh cũng rất vô tội. Phượng Từ vốn dĩ là của cô. Nói mất mặt, cậu cũng là một phần của Phượng Từ, cho nên gián tiếp cũng là của cô. Sao bây giờ lại làm như thể cô chính là kẻ thứ ba xen vào vậy chứ?
Vị diện này có độc.
Lật bàn, không chơi nữa.
Kiếm của ông đâu.
“Cô Uất, lại gặp mặt rồi.” Hạ Dạ xuất hiện rất đúng lúc, ngăn chặn bi kịch xảy ra.
Hạ Dạ không giống như người trà trộn vào đây, cho nên hắn rất có khả năng chính là con trai của vị quan cấp cao nào đó.
Hạ Dạ không nhìn Ảnh Sinh. Hắn trực tiếp giơ tay ra mời, “Không biết tôi có được vinh hạnh mời cô Uất nhảy một bài được không?”
Thời Sênh lạnh mặt, “Không có.”
Hạ Dạ cũng không phiền muộn. Hắn ưu nhã đưa tay ra sau lưng, “Cô Uất, tôi có một giao dịch muốn bàn với cô, không biết ý cô Uất thế nào?”
Thời Sênh tiếp tục lạnh mặt, “Chúng ta có thể có giao dịch gì để đàm phán được chứ, không bàn.”
Nam chính không đi giao dịch với nữ chính mà lại chạy đến tìm cô, chắc chắn là có vấn đề.
Nói không chừng lại là dồn cô vào chỗ chết gì gì đó, thật là đáng sợ mà.
“Cô Uất nên nghe nội dung trước đã rồi hãy quyết định.”
“Không muốn nghe.”
Hạ Dạ: “...”
Cho dù Hạ Dạ có nói gì, Thời Sênh cũng đều từ chối không nghe không đi.
Có lẽ là Hạ Dạ cũng chưa bao giờ gặp phải một người nào khó xử lý như vậy, cũng bị chỉnh cho đến thảm, không làm gì được Thời Sênh.
“A!”
Đúng lúc hai người đang giằng co nhau, trong đám đông đột nhiên có một tiếng thét chói tai vang lên. Cảnh tượng hỗn loạn, mọi người không ngừng chạy đi tìm lối thoát.
“Sao vậy?”
“Chạy gì vậy? Có chuyện gì xảy ra rồi?”
“A...”
“Đừng qua đây.”
Trong đám đông dường như có thứ gì đó đang đấm đá lung tung. Người bị đánh trúng bay tứ tung khắp nơi. Đợi một vài người tản ra, Thời Sênh mới nhìn rõ được thứ gây nên cảnh tượng hỗn loạn đó, là một mấy con bọ cạp khổng lồ, gai độc của nó đang không ngừng đâm vào những người xung quanh.
Những người bị gai độc đâm trúng chỉ một giây sau đã bị ngã xuống đất, hai mắt trợn trắng lên, miệng sùi bọt mép, co giật không ngừng, trong vòng mười giây đã tắt thở.
“Chúng vào đây rồi, chạy mau lên!”
Một đoàn người xông ra hướng ngoài cửa, có hai con bọ cạp ở lại chỗ cũ, số còn lại đều đuổi theo sau đoàn người.
Thời Sênh nhìn xuyên qua đoàn người về phía Ảnh Tế rời đi lúc trước. Bên đó cũng có bọ cạp khổng lồ, dường như còn nghe được tiếng kêu cứu vọng lại từ đó.
Cô đứng dậy đi sang bên đó. Hạ Dạ chặn trước mặt cô, “Cô Uất, bên đó có bọ cạp độc, cô qua đó là đâm đầu vào chỗ chết.”
Thời Sênh không nói một lời giẫm lên chiếc bàn ở bên cạnh, nhẹ nhàng nhảy đến phía đối diện, xông vào bầy bọ cạp độc.
Những con bọ cạp độc này chui từ dưới lòng đất lên. Dưới mặt đất gồ ghề còn có bọ cạp độc không ngừng chui lên, chỉ cần không cẩn thận chút thôi sẽ đạp phải chúng. Thời Sênh giẫm chân lên thiết kiếm phi vào trong.
Ảnh Tế đang đưa ông cụ Uất trốn ra ngoài. Thời Sênh điều khiển thiết kiếm dừng trước mặt họ, “Lên đi.”
Ông cụ Uất kinh ngạc nhìn thiết kiếm của Thời Sênh. Nhưng hiện tại không có nhiều thời gian để hỏi, ông nhanh chóng trèo lên thiết kiếm dưới sự giúp đỡ của Ảnh Tế.
Ảnh Tế đang chuẩn bị lên, thì bên cạnh đột nhiên có một chiếc gai độc nhào tới. Hắn ngửa người ra sau, chật vật tránh được cái gai độc đó.
Gai Bọ cạp độc không đâm trúng người, phẫn nộ dùng gai độc quét qua bốn phía xung quanh, một lần nữa nhắm về phía Ảnh Tế.
Thời Sênh phát hiện Ảnh Tế gần như không có công phu gì, ngay cả công phu quyền cước cũng không biết lắm, tránh né hoàn toàn dựa vào bản năng cơ thể.
Cô nhảy xuống thiết kiếm, chạy thẳng về phía Ảnh Tế.