Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hạ An Lan là người chìm nổi nhiều năm trong chốn quan trường, không cần nói quá nhiều, chỉ cần một câu là đủ hiểu rồi.

Những điều mà bạn có thể nghĩ tới hoặc không nghĩ ra thì ông đều nghĩ đến, vậy cho nên... không cần nói nhiều lời.

Chỉ cần nhắc tới chuyện này, Hạ An Lan và rất nhiều người khác cũng có thể đoán được rằng mẹ của Yến Thanh Ti chính là Tiểu Ái và điểm mấu chốt là có kẻ đứng đằng sau âm thầm thao túng, che giấu chuyện này.

Cái chết của em gái ông không phải là chuyện ngoài ý muốn, từ đầu tới cuối chính là một âm mưu. Âm mưu này đã theo Nhiếp Thu Sính nhiều năm như vậy, từ lúc con bé mới có năm tuổi tới tận khi nó chết. Hơn hai mươi năm qua, không biết con bé đã phải sống gian nan đến nhường nào?

Hạ An Lan không thể ngồi tiếp được nữa, ông sờ đỉnh đầu của Yến Thanh Ti rồi đứng dậy. Lúc này, sắc mặt của ông dịu lại một chút, nói: "Thanh Ti ăn nhiều một chút, bác có việc cần giải quyết bây giờ."

Yến Thanh Ti nghiêng đầu hỏi: "Bác không ăn sao?"

"Bác no rồi..."


Hạ An Lan đứng dậy rời khỏi chỗ, đi thẳng lên thư phòng trên tầng.

Yến Thanh Ti đưa mắt nhìn theo Hạ An Lan, chờ bóng ông biến mất tại khúc quanh mới quay lại tiếp tục ăn cơm, kết quả lại phát hiện Du phu nhân đang nhìn cô đầy ưu sầu.

"Du phu nhân, có chuyện gì không?"

Du phu nhân do dự một hồi nói: "Thanh Ti... mẹ cháu là em gái của bác, khi còn bé tình cảm của hai chúng ta tốt nhất. Năm đó Tiểu Ái xảy ra chuyện, bác cũng vô cùng đau khổ, trong cái nhà này không một ai quên Tiểu Ái cả. Nhưng mà... trên bàn cơm đừng nói những chuyện này được không? Cháu nhìn xem, bác cháu thương tâm đến nỗi cơm cũng không ăn nổi nữa. Anh ấy làm việc đã rất vất vả, nếu mỗi ngày ba bữa đều không ăn thì làm sao mà có thể chịu được, cháu nói có đúng hay không?"

Yến Thanh Ti gật đầu: "Du phu nhân nói đúng, cháu nhớ rồi, lần sau sẽ không nói nữa."

Hôm nay, ở trên bàn cơm nói tới chuyện này là do Yến Thanh Ti muốn xem xem phản ứng của Du phu nhân thế nào? Nhưng xem ra cũng không có tác dụng gì, phản ứng của Du phu nhân rất bình thường, cô không nhìn ra được điểm đáng ngờ nào cả.


"Cháu đừng gọi bác là Du phu nhân, nghe khách sáo quá, gọi bác là bác Sương đi. Dù sao bác với mẹ cháu cũng là chị em tốt."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Được, Du phu nhân."

Vẻ mặt Du phu nhân cứng đờ, nhẹ giọng thở ra một hơi.

Yến Thanh Ti múc một bát canh gà, hỏi: "Đúng rồi, lúc nào anh họ có thể tới, cháu rất mong gặp anh ấy cũng như muốn nhìn thấy... sợi dây chuyền kia."

Du phu nhân sửng sốt một chút, cười đáp: "Nhanh thôi... Thằng bé kia làm gì cũng không cẩn thận cả, ai đời nằm ở cửa sổ tầng hai hút thuốc, không cẩn thận nên giờ đang nằm viện."

Yến Thanh Ti làm bộ thương tiếc: "Chậc chậc... thế thì cũng quá thảm rồi."

Du phu nhân gật đầu: "Đúng vậy, lúc ấy bác còn cười nó, đang êm đang đẹp sao lại ngã từ cửa sổ xuống chứ? Thằng nhóc đó ham chơi, mãi không trưởng thành nổi, cứ thích tìm bạn gái trong cái giới giải trí gì gì đó. Lúc đó bác còn đùa nó rằng: có phải lúc đó đang đùa giỡn với minh tinh nên mới bị rơi xuống, kết quả cháu đoán xem nó nói gì?"

Yến Thanh Ti giả vờ như cô không biết đến chuyện đó, một bên vừa uống canh vừa nói: "Ừm... chuyện này dẫu có là thật cũng không dám thừa nhận đâu. Đừng nói là mẹ ruột, ngay cả bản thân cũng phải tự kỉ ảm thị là không có chuyện đó... nếu không cũng quá mất mặt rồi."


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!