Yến Thanh Ti biết là không hay rồi, trên mặt vẫn cứ bình tĩnh như cũ, hỏi: “Diệp tiên sinh có chuyện gì sao?”
Diệp Thiều Quang hơi cong khoé môi, để lộ một nụ cười rất nhạt nhẽo, khuôn mặt xinh đẹp đó càng trở nên dễ nhìn, anh ta nói: “Cảm phiền cô gọi cô trợ lý của cô ra đây được không? Tôi có vài lời muốn nói với cô ta.”
Vẻ mặt Yến Thanh Ti đầy hoài nghi: “Trợ lý nào cơ?”
Diệp Thiều Quang biết Yến Thanh Ti đang cố ý giả ngu, anh ta rất nhẫn nại nói: “Chính là…cô trợ lý mà hôm đó khiến tôi ngã nhoài trên đất…”
Yến Thanh Ti giả vờ như thể vừa mới nhớ ra: “Ồ…là cô bé nhận nhầm anh thành phụ nữ đó à? Cô bé đó à, đêm hôm thế này, khụ…bây giờ cũng không phải đêm nữa rồi, nhưng giờ này chắc cô bé đó đang ở nhà, tôi làm sao mà gọi nó ra cho anh được?”
“Hơn nữa, đó cũng là trợ lý của tôi chứ không phải là của Diệp tiên sinh, tôi dựa vào cái gì mà phải giúp anh? Người ta là một cô gái nhỏ, anh muốn gặp thì gặp thế thì quá tuỳ tiện rồi.”
Đôi môi mỏng của Diệp Thiều Quang hiện lên một nụ cười: “Ở nhà à? Nhưng tôi rõ ràng vừa mới nhìn thấy cô ta mà.”
Yến Thanh Ti…fuck! Miên Miên đen đủi thế cơ à.
“Thật à, quái lạ nhỉ, anh nhìn thấy cô bé đó ở đây à, chậc, có phải anh nhìn nhầm hay không, tôi thấy sắc mặt của Diệp tiên sinh không được tốt lắm, chắc không phải là thức đêm mà thấy ảo giác đấy chứ?”
Nhạc phu nhân nghe mà cứ mơ mơ hồ hồ, bà buồn bực, Miên Miên rõ ràng đang ở đây mà, tại sao Thanh Ti lại bảo con bé nó không có ở đây?
Nhưng Thanh Ti đã nói là không có thì nhất định là đúng.
Nhạc phu nhân phụ hoạ: “Đúng nha, đúng nha, Thiều Quang à, sức khoẻ cháu từ trước đến giờ vẫn không tốt, nên ngủ sớm dậy sớm giữ gìn sức khoẻ, nói không chừng là vừa nãy cháu nhìn thấy ảo giác đấy.
Diệp Thiều Quang nheo mắt: “Cái này sợ không phải là nhận lầm, tôi có thể nhìn lầm, nhưng dấu giày trên người tôi không thể nhầm được…”
Yến Thanh Ti và Nhạc phu nhân nhìn nhau.