Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hạ Lan Tú Sắc kinh ngạc nhìn Hạ Lan phu nhân.

Nụ cười của bà ta vẫn rất hòa nhã, cứ như những lời vừa nãy không phải là thốt ra từ miệng bà ta.

Hạ Lan phu nhân đưa tay sờ sờ mặt con gái: "Tú Tú, nói cho mẹ, con có thích Nhạc Thính Phong không?"

Nháy mắt, gương mặt của Hạ Lan Tú Sắc đỏ ửng lên: "Mẹ, mẹ nói cái gì đó?"

"Với mẹ thì có cái gì phải giấu diếm chứ, nói cho mẹ biết."

Hạ Lan Tú Sắc liên tục xua tay: "Mẹ... không có đâu, hơn nữa... anh Thính Phong giờ đã có chị Thanh Ti rồi."

Hạ Lan phu nhân thở dài một hơi: "Mẹ chỉ muốn con mãi mãi cứ ngây thơ hồn nhiên như thế này, nhưng lại sợ con cứ mãi không chịu trưởng thành."

"Mẹ..."

"Tú Tú, con chỉ cần nói cho mẹ biết, con thích hay là không thích, những chuyện khác con không cần quan tâm."

......

Cùng lúc đó, tại nhà họ Yến, Yến Tùng Nam kêu người giúp việc làm một bữa trưa thịnh soạn.


"Ba, bữa cơm này, sao lại thịnh soạn thế?" Yến Minh Châu sắc mặt trắng bệch như quỷ, gầy dơ xương, từ khi xảy ra chuyện cô ta như cứ ru rú ở nhà suốt ngày không dám bước chân ra khỏi nhà nửa bước, cả ngày điên điên khùng khùng, rất ít khi tỉnh táo như lúc này.

Yến Tùng Nam cầm lấy một đôi đũa: "Mẹ con, sắp được thả ra rồi..."

Trên mặt Yến Minh Châu cuối cùng cũng lộ ra một tia vui mừng: "Bữa cơm này là muốn mừng mẹ được ra tù sao? Ba, chúng ta mau đi đón mẹ, con nhớ mẹ lắm."

Yến Tùng Nam: "Không phải vội, cứ ăn xong đã."

Yến Minh Châu gật gật đầu: "Ba, ăn xong chúng ta đi tìm mẹ?"

Yến Tùng Nam: "Ừ, ăn xong liền đi."

Yến MInh Châu cầm đũa lên, bắt đầu vội vã ăn cơm, nhưng chỉ chốc lát sau động tác của cô ta chậm dần lại.

"Lạch cạch" chiếc đũa trong tay cô ta rơi xuống, cả cơ thể lung lay như sắp ngã xuống: "Ba, con... con chóng mặt quá! Ba..."

"Phịch", Yến Minh Châu nằm bệt xuống bàn.

Lúc này, Yến Tùng Nam đứng đậy khiêng Yến Minh Châu đi ra ngoài. Cô ta vẫn còn sót lại một chút ý thức, lẩm bẩm nói: "Ba, chúng... ta, đi... đâu... vậy?"

Yến Tùng Nam mặt vẫn không đổi sắc nói: "Ba dẫn con đi tìm mẹ."


"Oh, đi tìm mẹ..." Yến Minh Châu cố gắng mở mắt ra nhưng cuối cùng hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Vừa ra đến cửa thì gặp Yến Như Kha đi từ ngoài vào: " Anh hai, đây là muốn làm gì?"

Yến Tùng Nam vẫn tiếp tục lôi Yến Minh Châu ra ngoài: " Có chút chuyện, em vào ăn cơm đi."

Yến Như Kha cảm thấy có cái gì đó không ổn, chạy theo hỏi: "Anh, anh muốn làm cái gì? Minh Châu, nó làm sao vậy?"

"Em không cần quan tâm."

"Anh hai..."

Đôi mắt Yến Tùng Nam lúc này đã có chút hung ác: "Tao đưa Minh Châu đến một nơi khác, mày không cần hỏi nhiều."

Yến Như Kha nhanh chóng động  não tìm ra điểm then chốt, cô ta ngăn Yến Tùng Nam lại: "Anh hai, anh rốt cuộc có giao dịch gì với Yến Thanh Ti?"

Yến Tùng Nam mở cửa xe, vứt Yến Minh Châu vào trong.

"Không phải chuyện của mày, mày đừng có quan tâm."

Nói rồi, ông ta lên xe, quay đầu xe lại, Yến Như Kha lùi về sau một bước để tránh chiếc xe của ông ta, hừ, chỉ cần không liên quan tới cô ta thì cô ta cũng chẳng buồn phải quan tâm tới Yến Minh Châu sống hay chết, nó không ở nhà, càng tốt.

Cô ta bỗng nhớ tới kế hoạch của mình, nhếch môi quay người đi vào nhà.

....

Yến Minh Châu tỉnh lại, đầu đau đến nỗi như nứt ra, có mấy người đang vây lại nhìn chòng chọc vào cô ta, khiến cô ta sợ đến mức phát run.

Rồi cô ta cũng rất nhanh chóng nhận ra được điều gì đó không bình thường, những người này đều mặc áo blouse trắng, cô ta đang ở bệnh viện, mà, trên người cô ta lại đang mặc một bộ quần áo liền thân, cực kì giống trang phục của bệnh nhân tâm thần.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!