Yến Thanh Ti từng nghĩ, sau khi sinh con cô vẫn sẽ tiếp tục phát triển sự nghiệp, tiếp tục cố gắng.
Nhưng sự thật là sau khi có con, bầu không khí trong nhà cũng thay đổi, dù có ra ngoài một chút cũng thấy nhớ con ở nhà, làm việc không yên ổn một chút nào.
Vì thế, Yến Thanh Ti lại tiếp tục ở nhà nuôi con, nếu có bộ phim nào quay ở Lạc Thành mà kịch bản không tệ thì cô sẽ nhận, còn lại các hoạt động, sự kiện khác cô đều từ chối hết.
Sau khi Quý Miên Miên vào phòng khách Nhạc gia thì nghe thấy giọng nói bi bô của Hạnh Nhân: “Mẹ… mẹ…”
Tiếng gọi rất vang, tuy mỗi lần chỉ phát ra được một tiếng, chữ “mẹ” cũng chưa được tròn, nhưng có thể nghe rõ ràng là nó đang gọi ai.
Quý Miên Miên vui mừng kinh ngạc: “Oa… Hạnh Nhân biết gọi mẹ rồi sao?”
Yến Thanh Ti tiếp đón họ vào nhà: “Đúng thế, đói bụng, rốt ruột, không thích chơi với ba thì đều gọi mẹ… Thằng nhóc này thực sự rất tinh quái…”
“Để em ôm một cái, để em ôm một cái nào…” Quý Miên Miên vươn tay ra, sốt ruột nói.
Yến Thanh Ti nhét Hạnh Nhân vào lòng cô, vẫy vẫy cánh tay: “Thằng nhóc này càng ngày càng nặng, chị sắp không bế nổi rồi.”
Quý Miên Miên dùng mặt cọ cọ mặt Hạnh Nhân, cao hứng nói: “Sao Hạnh Nhân lại đáng yêu thế này? Hạnh Nhân có còn nhớ dì không? Dì là dì Miên Miên đây…”
Hạnh Nhân là một thằng bé rất cao ngạo, nếu đưa nó ra ngoài, khi nhìn thấy mấy đứa cùng tuổi khác, vẻ mặt nó luôn là không ưa. Nếu có người không quen ôm nó, nói chuyện với nó thì nó còn không thèm ứng phó, chỉ nâng mắt lên nhìn đúng một lần rồi lại cúi đầu nhìn chân mình.
Với Quý Miên Miên nó cũng có chút ấn tượng, vì thế cũng cho cô một chút mặt mũi, cười một cái với cô.