MỖI NGÀY CHO BÀ MỘT NHÁT, SƯỚNG KHÔNG?
Yến Minh Châu hòa hoãn nói: “Mấy tháng trước có người mua được bác sĩ trong trại tâm thần, lén đưa tôi đến Hải Thành, bảo tôi giết Yến Thanh Ti. Tôi không thành công, sau đótuy được phía cảnh sát đưa vào viện an dưỡng nhưng vẫn không thoát khỏi cảnh bị ám sát.”
Hạ Như Sương vẫn rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối chưa ai trong bọn họ từng để Yến Minh Châu nhìn thấy mặt, bà ta châm chọc nói: “Chuyện này cũng có thể đổ lên đầu tôi được sao? Thật hài hước quá đấy! Yến Thanh Ti, người như cô ấy à, có người muốn giết cô thì có gì lạ nhỉ?”
Yến Minh Châu tiếp tục nói: “Trong một đêm của mười bảy năm trước, trước cửa nhà họ Diệp, tôi đã từng nhìn thấy bà, lúc đó bà đang ngồi trong xe ô tô, những gì bà nói với Diệp Kiến Công tôi vẫn nhớ, có cần tôi lặp lại đoạn đối thoại đó cho tất cả mọi người ở đây cùng nghe không? Lúc đó các người đang bàn bạc với nhau, muốn loại trừ một người… đó chính là Nhiếp Thu Sính, đúng không?”
Trong mắt Hạ Như Sương loé lên sự hốt hoảng, nhưng rất nhanh sau đó bà ta liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Cô là người Yến Thanh Ti đưa đến đương nhiên cũng là kẻ cùng hội cùng thuyền với cô ta.”
Bà ta muốn sống, thế nên cho dù bọn họ nói gì, bà ta có chết cũng sẽ không thừa nhận.
Bà ta nhất định phải kéo dài thời gian tìm cách liên lạc với Du Khiên.
Bà ta tin tưởng một cách chắc chắn rằng, bản thân mình sẽ không chết, mình có thể gặp dữ hoá lành.
Yến Thanh Ti biết Hạ Như Sương chắc chắn sẽ trả lời như vậy, cô bật cười ha hả: “Tuỳ bà thôi, dù sao đối với tôi mà nói, chỉ cần biết được chân tướng sự việc thì bà có thừa nhận hay không cũng chẳng vấn đề gì. Nhưng mà… nếu đúng như những gì tôi nói vừa nãy, tôi sẽ khiến bà cảm thấy được sống thật là “tuyệt vời”.”
Yến Thanh Ti bước đến trước mặt Hạ Như Sương, tươi cười rực rỡ nói: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, mỗi này tôi sẽ cắt đi một miếng thịt trên người bà, sau đó gọi người đến khâu lại, bà nói xem… Mất bao lâu để lóc hết toàn bộ thịt trên người bà xuống đây?”
Hạ Như Sương nghe thế thì sợ đến mức thét lên: “Yến Thanh Ti, mày đúng là đồ điên…”
Yến Minh Châu và Trương Vỹ nghe thấy những gì Yến Thanh Ti vừa nói, hai người đều sợ run lên.