Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

"Mẹ đã nói với con, Nhạc gia về sau tất cả đều là của con, con ngàn vạn lần đừng bồi dưỡng tật xấu keo kiệt."

Nhạc Thính Phong day day trán: "Được rồi, con biết, có thể đừng nói chuyện như vậy nữa không."

"Không thể, Thanh Ti nhất định sẽ hoàn thành cuộc thi nhanh thôi, mặc kệ nó có thể có giải hay không, con đều phải bày tỏ ý có hiểu không? Con là nam nhi, chuyện như thế này nhất định phải chủ động." Tô Ngưng Mi cảm thấy mình đã dồn hết tâm can cho con trai rồi, nó còn nhỏ nên cô muốn thay nó cân nhắc về chuyện vợ tương lai của nó.


Đầu bên kia điện thoại, tai của Nhạc Thính Phong có chút đỏ: "Biết rồi, con cúp máy đây."

"Lời của mẹ, con nhất định phải nghe theo."

Nhạc Thính Phong trợn mắt một cái: "Vậy lời con nói mẹ cũng phải nghe đi. Người ta mới cười với mẹ một cái, mẹ đã bị mê hoặc đến thất điên bát đảo rồi."

"Mẹ đâu có." Tô Ngưng Mi phản bác, cũng không có bao nhiêu hiệu lực, ít nhất trong lòng cô hiểu rõ, cô thật sự sắp bị Hạ An Lan làm cho mất hồn mất vía rồi.

"Có phải hay không trong lòng mẹ rõ nhất, dù sao con cho mẹ biết, lúc ở chung với Hạ An Lan, phải có nhiều hơn hai cái đầu, mẹ cảm thấy chú ấy đối với mẹ lịch sự phải phép, nhưng mẹ có nghĩ tới không, nói không chừng là đang gài bẫy mẹ đấy."

Dù sao trong mắt Nhạc Thính Phong, Hạ An Lan tuyệt đối không phải là dạng người lương thiện, trong lòng lúc nào cũng mang theo tính toán, có khả năng bác ấy đang lạt mềm buộc chặt, để tránh cho mẹ cậu và cậu tiếp tục chán ghét, vì vậy làm bộ giả vờ giả vịt mà thôi.


Tô Ngưng Mi không bằng lòng với việc nghe thấy Nhạc Thính Phong nói bậy về Hạ An Lan: "Ai nha, con đừng có nghĩ xấu về người ta như vậy. Lúc trước mẹ cũng giống con nghĩ bác ấy không phải là người tốt. Nhưng ở chung một ngày mẹ thấy được bác ấy thật sự là một người tốt đấy. Sau này con ở cùng bác ấy một ngày, con sẽ hiểu, đó là một người đàn ông tốt khó có được. Nói thật, nếu mẹ gặp bác ấy sớm mười năm, mẹ nhất định sẽ bất chấp theo đuổi bác ấy."

Khóe miệng của Nhạc Thính Phong co quắp lại, mẹ cậu đúng là đã bị mê hoặc, lại còn bất chấp, hừ, sau khi bất chấp có khi mẹ sẽ khóc đấy.

"Mẹ... được rồi, ngày mai sau khi tỉnh liền rời đi, không thể tiếp tục ở lại đó."

Tô Ngưng Mi gật đầu: "Biết rồi, mẹ nhất định phải rời đi, mẹ còn phải thăm bà ngoại con đó. Con ở nhà phải thật ngoan, nếu như bà ngoại không có việc gì, mẹ sẽ trở về sớm. Con đi ngủ sớm chút đi, đừng thức đêm, không được lại chơi điện tử, sáng sớm mai còn phải đến trường. Học kỳ này thành tích nhất định phải thật tốt... này... này... tiểu tử thối, dám cúp máy với mẹ."

Tô Ngưng Mi nói qua nói lại, đầu dây bên kia đã báo bận, Nhạc Thính Phong đã cúp máy.

Cô đặt điện thoại di động xuống: "Con gấu nhỏ này, không để cho người ta bớt lo một chút được, cả ngày không nghĩ đến học hành, cũng không để ý xem, Thanh Ti người ta học hành rất tốt. Chờ tương lai Thanh Ti ghét bỏ nó thì lúc đó nó sẽ rất khó khăn."


Đầu bên kia điện thoại Nhạc Thính Phong đã tiện tay ném điện thoại xuống: "Xì, học hành, tại sao con phải dựa vào học hành để nịnh nọt một cô nhóc chứ, tương lai còn dài, ai biết sẽ phát sinh điều gì, chưa biết sẽ ra sao đâu, chưa gì đã nghĩ đến chuyện sau này để con lấy cô bé ấy rồi."

Nhạc Thính Phong cảm thấy mẹ mình suy nghĩ nhiều quá, cậu và cô nhóc Thanh Ti mới bao nhiêu tuổi chứ.

Tình yêu là thứ gì, hai đứa có ai hiểu đâu?

Người nào có thể bảo đảm sau này, hai đứa sẽ thật sự thích đối phương?

Cô nhóc kia chỉ là sùng bái, tin cậy đối với cậu, mà cậu... chẳng qua cũng chỉ cảm thấy, cô bé đó có chút thú vị mà thôi.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!