Bà Du hừ một tiếng: "Mày là con của mẹ, chẳng lẽ mày còn không nên làm những chuyện này? Mẹ còn muốn hỏi nếu như mày đã biết rõ, vì sao không nói sớm hơn một chút?"
Du Dực quay đầu nói với Nhiếp Thu Sính: "Nhìn kìa, bà xã, đây là anh không đúng, sớm biết như vậy anh có lẽ không nên quản. Anh nên nhìn xem cha anh trông nom việc nhà đến mức giày vò toàn bộ rồi đi ra ngoài không nói lời nào."
Nhiếp Thu Sính cong khóe môi: "Em đều đã nói với anh, để cho anh bớt lo chuyện bao đồng anh còn không nghe. Bây giờ thì tốt rồi, quản việc đâu đâu còn không được khen ngợi."
Bà Du tức giận hét to: "Cái gì mà gọi là việc đâu đâu. Nó là con tôi, nó giúp cái nhà này là chuyện phải làm. Cô là cái gì, cái nhà này còn chưa tới phiên cô ở đây khoa tay múa chân."
Nhiếp Thu Sính nhẹ nhàng nói: "Con không là gì cả, con chỉ là vợ của Du Dực. Hơn nữa, trong mắt của bác con lớn nhất và con thứ hai vĩnh viễn không như nhau."
Du Dực ôm bờ vai của Nhiếp Thu Sính: "Hôm nay con trở về chỉ là cầm ít đồ đạc. Con mang vợ của con quay về xem nơi con từng sống một thời. Bọn con không có ý định ở lại nơi này. Tốt nhất mẹ nên gào thét ít thôi. Lúc này không bằng nghĩ cách làm sao có thể đem đồ đạc cha con chuyển ra ngoài cầm về."
"Còn nữa, mẹ, có đôi khi không nên quá quả quyết, cũng không nên quá muốn thế lực, có thể mẹ sẽ phải hối hận..."
Anh bỗng nhiên muốn biết, nếu như suy đoán của anh trở thành sự thật, mẹ anh sau đó sẽ dùng cái kiểu biểu lộ gì đi đối mặt với thân phận mới của Thu Sính.
Nghĩ tới, thật đúng là châm chọc!
Bà Du sửng sốt, bà trơ mắt nhìn Du Dực mang theo Nhiếp Thu Sính lên lầu.
Du Dực vừa về đến nhà, hầu gái mà Hạ Như Sương mua được liền lén lút gọi điện thoại cho cô ta.
Hạ Như Sương nhíu mày: "Cô nói, Du Dực mang theo cô gái kia và con trở về nhà?"