Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Du Dực xắn tay áo lên định đi qua phía

đó, anh nhất định phải lôi thằng nhóc

thối này đến tìm bố mẹ cậu ta, mới có tí tuổi đầu không chịu lo học cho tốt, lại còn dám trêu ghẹo con gái bảo bối của anh, lại còn sàm sỡ, ai cho cậu ta cái gan lớn đến thế.

Có điều, Du Dực vẫn chưa kịp đi đến thì Thanh Ti đã kịp đẩy Sở Yêu ra.

Thanh Ti lắc đầu nói: “Này, cậu đừng khóc nữa, tớ... thật ra cũng thích cậu, nhưng mà, tớ vẫn phải đi, bố mẹ tớ đi đâu, tớ sẽ đi đó, tớ phải ở cùng bọn họ”


Hai mắt Sở Yêu đỏ hoe, “Không đi được không? Có thể ở lại đây không?”

Thanh Ti trả lời vô cùng dứt khoát: “Không được, vì tớ còn thích bố mẹ tớ hơn.”

Nghe đến câu nói này, Du Dực dừng chân lại, gật đầu, ừm, quả nhiên là con gái ba, quan tâm ba hơn, tên nhóc Sở Yêu đó là cái gì chứ.

Du Dực cảm thấy nên để Sở Yêu nhận thêm chút đả kích vậy nên anh đứng ở đó không bước tiếp nữa.

Nếu như Sở Yêu còn có thêm hành động nào không đúng mực nữa, đến lúc đó, anh sẽ một bước xông đến Xách thằng nhóc này lên, mang về trả nhà cậu ta, để bố mẹ cậu ta lấy roi quất cậu ta một trận.

Sở Yêu mím môi: “Vậy cậu đi đâu, sau này tớ sẽ đi tìm cậu.”

Thanh Ti lắc đầu: “Ba nói, nhà tớ sẽ đi đến phía Bắc, đi đến một thành phố to ơi là to, tớ cũng không biết đó là nơi nào”

Công việc của Du Dực rất bí mật, hành tung của anh phần lớn đều được bảo mật, trước kia khi hành động ở bên ngoài anh đều sử dụng bí danh.

Lần này dường như vì đối diện với Nhiếp Thu Sính cho nên anh sử dụng tên thật của mình.

Thế nhưng, lần này về thủ đô, để tránh việc sau này phát sinh những phiền phức không đáng có, cũng là để ngăn chặn người của Diệp gia, nhân cơ hội biết rõ hành tung của bọn họ, anh liền nói với Nhiếp Thu Sính không nói cho Thanh Ti biết hành tung của họ.


Thanh Ti suy cho cùng chỉ là một đứa trẻ, có đôi khi có thể khó tránh khỏi việc sẽ nói sai.

Cho nên hai người họ mới nói với Thanh Ti, đi đến phía Bắc, đến một thành phố rất lớn.

Sắc mặt của Sở Yêu hiện rõ vẻ buồn bã nói: “Tớ lớn ngần này rồi đến giờ mới là lần đầu tiên thích một cô gái, Thanh Ti, sau này, sau này... nếu như tớ không gặp được cậu, tớ sẽ rất nhớ cậu, cậu có nhớ tớ không?”

Khóe môi Du Dực co lại, thằng nhóc chết tiệt này, lớn ngần này? Hừ hừ, cậu mới có tám tuổi thôi đấy.

Thằng nhóc thối mới có tám tuổi mà tán tỉnh còn giỏi hơn cả người đàn ông trưởng thành như anh, lũ trẻ con bây giờ thật không thể nói nổi.

Có điều, rõ ràng Thanh Ti không hiểu hết được những lời tỏ tình của Sở Yêu.

Bởi vì con bé còn nhỏ, trong suy nghĩ của con bé thích Sở Yêu chính là giống như thích bố mẹ vậy.

Thanh Ti ra dáng người lớn vỗ vỗ vai Sở Yêu: “Không sao đâu, trong khu này của chúng ta vẫn còn rất nhiều bạn gái, cậu vẫn có thể chơi cùng các bạn ấy mà?”

Sở Yêu... “Cậu với bọn họ có thể giống nhau sao?”


Thanh Ti lắc lắc đầu, hoàn toàn không hiểu, con bé nói: “Tại sao lại không giống nhau chứ, tớ nhìn cậu cũng giống như nhìn bọn họ vậy”

Du Dực nghe đến đây suýt nữa không nhìn được mà phụt cười.

Đúng rồi, con gái ngoan, chính là thế này, cứ lấy những lời nói ngây thơ của con làm cho cậu ta oán giận.

Du Dực vui mừng, Thanh Ti vẫn còn nhỏ, căn bản không hiểu chuyện tình cảm nam nữ, nếu như đến cái tuổi mới biết yêu, nói không chừng sẽ bị những lời nói mật ngọt dễ nghe của cậu ta đánh lừa rồi.

Mặt Sở Yêu đầy vẻ bị tổn thương: “Cậu... cậu...”

“Sao thế? Cậu không vui à?”

“Tớ...” Sở Yêu không biết nên nói thế nào với Thanh Ti.

Cuối cùng, Thanh Ti nói: “Cậu còn muốn nói gì nữa không? Muộn quá rồi, tớ phải về nhà”


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!