Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Giờ này mà tới gõ cửa thì nhất định là người nhà mình rồi. Du Dực mở cửa, cúi xuống thì thấy Thanh Ti đi chân đất, ôm búp bê, dáng vẻ tội nghiệp đứng ở cửa.

“Ba, con không ngủ được, con muốn ngủ với mẹ.”

Kể từ khi Du Dực và Tiểu Ái kết hôn, Thanh Ti cũng chưa từng muốn ngủ với Tiểu Ái. Trong lòng cô bé cũng hiểu rõ, ba với mẹ đã kết hôn, nhất định là hai người sẽ muốn ở chung một phòng, cô bé làm sao còn có thể kè kè bên cạnh mẹ mình như trước đây được chứ. Huống chi cô bé là con gái lớn rồi, phải ở riêng một phòng mới đúng.

Thanh Ti rất hiểu chuyện, hơn nữa sau đó lại có Nhạc Thính Phong lại tới, buổi tối trước khi đi ngủ cô bé cũng không cần ba mẹ kể chuyện cho nghe. Du Dực và Tiểu Ái vô cùng thoải mái, ngay cả chuyện học tập bọn trẻ cũng không cần bọn họ quan tâm quá nhiều.


Cho nên khi hai người nghe con gái mình nói như vậy thì vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng lại rất đau lòng. Nhạc Thính Phong vừa đi, giống như đã đem toàn bộ tinh thần của con gái đi mất rồi.

Thanh Ti rất khác biệt với mấy đứa nhỏ bằng tuổi, nếu không phải con bé thật sự không ngủ được thì nhất định nó sẽ không chạy tới tìm bọn họ khi đã muộn như thế này đâu.

Tiểu Ái rất đau lòng, “Thanh Ti, con mau vào đi, đêm nay để mẹ ôm con ngủ.”

Du Dực cũng ôm lấy con gái, “Sao con không đi dép vào, con không thấy lạnh sao?”

Anh bước nhanh tới, bế Thanh Ti nhét vào trong chăn. Anh cũng đã cảm thấy hơi hối hận khi đã cho Nhạc Thính Phong rời đi, so với thằng nhóc đó thì con gái anh quan trọng hơn.

Tiểu Ái ôm Thanh Ti, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh cóng của cô bé: “Có phải con không ngủ được đến tận bây giờ không?”

Thanh Ti rúc vào ngực mẹ: “Vâng!”


Tiểu Ái nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé: “Thế sao con không đến tìm mẹ sớm hơn thế?”

“Con không muốn...” Thanh Ti không dám nói rằng mình không muốn quấy rầy cha mẹ nghỉ ngơi. Nhưng mà cô bé thật sự không ngủ được, không còn cách nào khác nên chỉ có thể đến đây. Đúng là ở thời khắc mấu chốt, người đầu tiên mà con trẻ nghĩ đến vẫn là mẹ mình.

Tiểu Ái cúi đầu hôn nhẹ lên trán Thanh Ti: “Ngoan, mau ngủ đi, mẹ ở đây với con.”

Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Du Dực một cái, anh nhẹ nhàng nâng tay lên một chút, chỉ ra bên ngoài, ý rằng anh sẽ sang phòng bên cạnh, ngủ cùng con trai nhỏ.

Tiểu Ái khẽ gật đầu. Thính Phong vừa mới rời đi, Thanh Ti đương nhiên sẽ rất khó thích ứng, chuyện này phỏng chừng phải qua vài ngày mới có thể chuyển biến tốt đẹp được. Tiểu Ái nghĩ rằng mấy ngày này mình sẽ ở bên cạnh con gái.

Du Dực nhẹ nhàng bước ra rồi đóng cửa phòng lại, cố gắng hết sức để không ảnh hưởng tới hai mẹ con trong phòng.

Được mẹ ôm vào lòng, Thanh Ti dường như lại nhớ tới ngày còn ở nông thôn, tối tối, mẹ đều ôm Thanh Ti ngủ. Những ngày đó, đã rất xa rồi…


Tiểu Ái nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, thấp giọng nhẹ nhàng dỗ dành con gái chìm vào giấc ngủ. Cuối cùng Thanh Ti dần dần nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say.

Tiểu Ái thở dài, trẻ con cũng có những buồn rầu của trẻ con. Cô bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, nếu đến khi bọn trẻ lớn lên, Thanh Ti vẫn không thể rời xa Thính Phong như cũ, nhưng Thính Phong... lại không thích Thanh Ti, vậy thì phải làm sao?

Đến lúc đó người bị tổn thương chẳng phải con gái cô sao?

Tình cảm thanh mai trúc mã vô tư giữa hai đứa trẻ đương nhiên là rất tốt, nhưng chuyện khi chúng lớn lên, ai cũng không thể nói trước được. Thính Phong là một đứa trẻ có chủ ý nhưng con gái cô thì lại rất đơn thuần.

Nếu Thính Phong thích con bé thì đương nhiên là tốt, chỉ sợ... thằng bé không thích.

Haizzz, Tiểu Ái càng nghĩ thì lại càng lo lắng, cô định chờ đến khi Nhạc Thính Phong trở về thì sẽ thăm dò ý của thằng bé xem sao...


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!