Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vương Đông Tuyết tức giận: “Mẹ, sao mẹ lại hồ đồ như vậy. Mẹ nói với cậu chuyện chị con sắp kết hôn làm gì?”

Bà Vương nhíu mày: “Đó không phải là cậu mợ ruột của con sao, đều là thân thích nhà mình, bọn họ hỏi thì mẹ nói, có gì sai chứ?”

Vương Đông Tuyết nói: “Không sai, nhưng hiện giờ bọn họ nói là phải đi theo cùng chúng ta đây này, mẹ nói xem phải làm sao bây giờ?”


Trên mặt bà Vương lộ ra chút khó xử.

“Dù sao... Dù sao cũng là nhà cậu của các con. Nếu bọn họ muốn cùng đi, vậy... vậy cứ để họ đi cùng đi. Tiểu Thu kết hôn mà chỉ có ba chúng ta đi thì thật sự là ít người quá. Đều là người nhà cả, đi để làm chỗ dựa cũng được...”

Vương Đông Tuyết thật sự nghe không nổi nữa bèn ngắt lời mẹ mình: “Đủ rồi mẹ. Những lời mẹ nói, bản thân mẹ có tin không? Giúp làm chỗ dựa cái gì chứ, còn phá hoại hơn ấy! Nhà bọn họ là người thế nào, con không nói, chẳng lẽ mẹ không biết sao?”

Vương Lỗi ngồi xổm một bên hút thuốc. Lúc mẹ nói chuyện với cậu mợ, anh đã cản mẹ lại, nhưng mẹ vẫn không nghe. Hiện giờ, vợ chồng cái con nhà cậu cũng muốn cùng đi theo. Anh cũng vô cùng đau đầu, nếu bọn họ thật sự đi, đến khi tới nhà bên kia, không biết sẽ làm ầm ĩ thế nào nữa đây.

Vương Đông Tuyết quệt nước mắt trên mặt, “Lúc ba con chết, trong nhà chúng ta không có một đồng tiền nào, mẹ đi vay tiền nhà người ta, người ta có cho mẹ vay một xu nào không? Trước đây khi lễ tết chúng ta tới thăm họ, không phải là bị mắng chửi rồi đuổi đi ư?”


Lời nói của Vương Đông Tuyết khiến bà Vương nhớ tới những chuyện trước kia.

Vương Đông Tuyết tiếp tục nói: “Hiện tại bọn họ tới tìm mẹ, chẳng qua là vì họ thấy mẹ và anh con buôn bán ở thị trấn lời lãi được ít tiền. Còn việc họ muốn tới thủ đô, không phải là vì muốn chiếm tiện nghi sao?”

“Tiểu Tuyết, con... con đừng như vậy, cậu con... bọn họ... bọn họ...”

Bà Vương muốn giúp em mình giải vây, nhưng bản thân bà cũng không biết nên nói gì cho phải.

Tính cách Vương Đông Tuyết rất mạnh mẽ, khi nói chuyện cũng đã cố gắng thu liễm đi rồi. Khi bà Vương làm chuyện gì, mọi người cũng sẽ không trực tiếp nói ra. Nhưng cô không phải như thế, trong lòng cô nghĩ gì thì nhất định phải nói ra.


Vương Đông Tuyết oán hận hỏi: “Mẹ, mẹ rốt cuộc có nghĩ tới chị con không vậy? Mẹ không muốn để chị ấy sống tốt sao?”

“Đương nhiên mẹ có nghĩ chứ, chị con là con gái mẹ, làm sao mẹ lại không muốn chị con sống tốt được?” Bà Vương nói, mặc dù em trai là thân thích nhưng mà làm sao bằng được con gái bà được chứ.

Vương Đông Tuyết thở gấp, vừa rồi tức giận nên cô hít thở cũng không thông. Cô nói: “Con thấy rõ ràng mẹ không nghĩ tới chị con. Cả nhà cậu đã biết thì đương nhiên mấy cô của con cũng sẽ nhanh chóng biết cả. Bọn họ biết chị con lấy chồng ở Thủ đô, chồng chị ấy còn là quân nhân, khi ấy không phải cả đám đều đi theo sao? Đến lúc bọn họ đến Thủ đô rồi, nhà anh rể lại thấy họ hàng nhà chúng ta đều là loại người kiểu này, mẹ nghĩ rằng chuyện hôn sự này còn có thể thành được không? Người ta còn mong cách xa chúng ta càng xa càng tốt ấy chứ. Chị gái con có được ngày hôm có dễ dàng không? Chị ấy vất vả mãi mới tìm được một người chồng tốt như thế, nếu hôn sự này mà bị huỷ bỏ thì tất cả đều tại mẹ hết.”

Vương Đông Tuyết nói một hồi khiến bà Vương sợ tới mức cả người run lên. Họ hàng của bà là người như thế nào, bà là người rõ hơn cả.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!