Diệp Kiến Công lắc đầu, không được, nếu như người nọ thật sự là một người lợi hại, thì càng không thể bỏ qua Nhiếp Thu Sính, nếu không, cô ta ở cạnh người đó, sau này ai biết lúc nào chuyện năm đó cũng sẽ bị vạch trần ra.
Ông không thể để cho Nhiếp Thu Sính sống cho đến lúc đó, nếu không, đó là tận thế của Diệp gia bọn họ.
"Việc này như vậy thôi ông chủ Diệp, cái gì nên mang tôi cũng đã mang đến rồi, tiền đặt cọc ngày mai sẽ trả cho ông, cáo từ." Sát thủ kia cũng là người ngay thẳng, vụ mua bán này hắn không làm được, thay vì phải đền bằng tính mạng không bằng thu tay lại sớm.
Sau khi sát thủ rời đi, Diệp Kiến Công đau đầu không ngừng, chuyện này nên làm như thế nào, ông còn phải suy nghĩ thật kỹ.
Diệp Kiến Công nhìn vào điện thoại, sau đó do dự không động đậy.
Vẫn là không nên gọi, nói cho cô ấy biết, cô ấy cũng lại càng tức giận.
Nhưng Diệp Kiến Công không ngờ tới, ông còn chưa gọi, cô đã gọi tới.
Cầm điện thoại lên, liền nghe thấy tiếng của cô: "Thành công không?"
Diệp Kiến Công trầm ngâm một lát, nói: "Không, bên người Nhiếp Thu Sính có một người đàn ông vô cùng lợi hại, sát thủ tôi phái qua, đi bốn người chết mất ba người, người còn sống cũng bị cắt gân tay, người đó để cho hắn trờ về chính là tiện thể gửi lời nhắn."
Lúc ấy trong điện thoại liền truyền đến âm thanh sắc nhọn: "Vậy lại phái người tới tiếp, Nhiếp Thu Sính không chết thì chính chúng ta chết."
"Tôi biết, nhưng mà... Tôi thấy không thể lại tùy tiện phái người, bọn họ đã có cảnh giác, về sau càng khó ra tay, vì vậy, phải đổi phương pháp khác."
"Tôi mặc kệ anh dùng phương pháp gì, quan trọng phải nhanh, lần này tôi quay về Hạ gia, nghe khẩu khí của anh ấy, giống như... đã có nhiều hoài nghi chuyện năm đó. Anh không cần suy tính bất cứ thủ đoạn gì, nhất định phải mau chóng giải quyết Nhiếp Thu Sính, bao gồm cả con gái của cô ta, cũng đừng để cho nó sống."