Mãi một lúc sau Lộ Tu Trạch mới ngồi dậy, gương mặt tổn thương đã không còn nữa, cậu hất tóc một cái: “Bỏ đi, không cần biết tấm gương ngọn hải đăng hay là sức mạnh gì của cô ấy, tóm lại cô ấy đã tỏ tình với tớ, hừm...”
Nhạc Thính Phong: “Cậu cũng có thể tự lừa dối mình như thế, tớ sẽ không xem thường cậu đâu.”
Lộ Tu Triệt ôm ngực, mẹ ơi, trái tim đau quá, lại thêm một cây kim đâm vào.
Cậu ngẩng đầu lên một lần nữa mới phát hiện, hai người bàn trên đều đang nghiêng người, dựa lưng ra sau, vểnh tai nghe. Khuôn mặt Lộ Tu Triệt ngay lập tức đỏ ửng. Bọn họ quay đầu xuống nhìn một cái, chỉ nhìn thấy người ngồi bàn sau, đầu đang sắp thò đến chỗ bọn họ. Lộ Tu Triệt đột nhiên cảm thấy mắt mặt, cậu đỏ mặt, đập bàn một cái: “Các cậu làm cái gì thế?”
Bốn người bàn trên dưới đồng thời run cầm cập, sau đó vội vàng ai lấy làm việc của mình. Một cậu nam sinh ngồi bàn trước, ánh mắt thoáng chút vui không dám nhìn Lộ Tu Triệt: “Khà khà, không có gì, không có gì. Tớ... tớ có một câu hỏi muốn hỏi Nhạc Thính Phong...”
Đón lấy ánh mắt đang căm giận bừng bừng của Lộ Tu Triệt, cậu nam sinh bàn trước cẩn thận từng ly từng tí hỏi Nhạc Thính Phong một câu hỏi trắc nghiệm tiếng anh.
Nhạc Thính Phong lướt qua một cái, “C”
Nam sinh nói: “Cảm ơn...”
Sau khi ngồi về bàn, khoảng chừng mười giây, nam sinh đó hình như lấy hết dũng khí, quay người sát gần đến trước mặt Lộ Tu Triệt, thấp giọng hỏi: “Lộ Tu Triệt, hôm nay cậu nhận được thư tình à?”
“Cút!”
Nếu như có thể, Lộ Tu Triệt thật sự muốn đạp cái tên bàn trên cùng cái tên Nhạc Thính Phong ngồi bên cạnh ra ngoài, hai thằng này...
Khi sắp vào giờ học, nam sinh ngồi bàn sau lại không nhìn được tò mò, tiến lại gần hỏi: “Lộ Tu Triệt cậu... nhận được thư tình thật à?”
Lộ Tu Triệt cắn răng cắn lợi: “Cút!”
Nếu không phải giáo viên vào lớp rồi thì lần này Lộ Tu Triệt thật sự sẽ đá tên ngồi phía sau ra ngoài.