Lộ Hướng Đông có chút xấu hổ, thế này… Thật không ngờ là hắn chỉ muốn cải thiện chút ít mối quan hệ mà gắp cho đứa con chút thức ăn, ai dè lại đúng thứ nó không thích. Hắn… thật sự không biết rốt cuộc con trai mình thích ăn món gì?
Nhưng ngay sau đó, Lộ Hướng Đông quan sát Lộ Tu Triệt, phát hiện ra đồ cậu ăn hầu như toàn là thịt. Ngoại trừ món thịt chua ngọt ra, mấy món khác cậu đều ăn cả.
Lộ Hướng Đông chẳng thể cầu cạnh ai lúc này, đành chỉ có thể tiếp tục nói chuyện với con trai. Hắn nói: “Hôm nay, trước khi đến thăm nó, kỳ thật ba đã suy nghĩ nhiều. Nếu không thì chi bằng tìm người tạo chút quan hệ giúp đưa nó ra khỏi trại tạm giam. Dù sao bây giờ tuổi nó cũng còn quá nhỏ, để nó thành ra tội phạm thiếu niên… trên hồ sơ ghi lại lưu vết cả đời, về sau nó có muốn kiếm việc gì để làm cũng khó, đến trường cũng khó. Có lẽ cả đời này coi như xong rồi, nhưng….”
Lộ Hướng Đông thở dài: “Nhưng hôm nay sau khi gặp nó rồi, ba mới cảm thấy mình còn nghĩ đơn giản quá.”
Hắn tưởng người đơn giản nhưng người chẳng hề đơn giản. Hắn tưởng mình hiểu người nhưng lại chẳng hề hiểu. Hắn tưởng con trai mình nhu thuận, kỳ thực, cũng chẳng phải thế.
Lộ Tu Triệt bĩu môi, chuyện mà ba tưởng còn ít sao?
Nhưng mà cậu cũng không nói ra miệng. Khó có lúc nào Lộ Hướng Đông này chịu hối lỗi sửa sai, cậu không làm khó nữa.
“Trải qua việc lần này, ta cũng đã cẩn thận suy nghĩ một lần, sau này… ba sẽ không có hồ đồ như vậy nữa.”
Lộ Tu Triệt không nói gì, bĩu môi. Nói thì ai chả nói được, nhưng còn phải xem xem sau này ba có làm được không nữa.
Cậu ngẩng đầu hỏi một câu: “Ba sẽ không đến thăm Dư Mộng Nhân nữa chứ?”
Trên mặt Lộ Hướng Đông hiện lên một vạt xấu hổ: “Người phụ nữ đó cho dù…”
“Ba… Cũng phải đến bây giờ mới hiểu được. Ba chỉ là… không cam lòng. Hiện giờ nói chuyện này với con cũng không chắc là nghe hiểu được. Dù sao... đối với người phụ nữ đó, ba cũng không hẳn là yêu."
Bữa cơm này của hai ba con tuy rằng chẳng liên quan đến tình cảm ba con, nhưng cũng may, cũng coi như là êm đẹp mà ăn xong.
Ít nhất còn chưa giống như trước kia, hai người đều như gà chọi bổ vào nhau, ai cũng không nhường ai.
Ăn xong, từ trên lầu bước xuống tính tiền, Lộ Hướng Đông vừa lúc đụng phải một ông chủ có vẻ ngoài cực kỳ phát tướng.
Người nọ bụng phệ, trên cổ lẫn ngón tay thô sần đều mang theo trang sức vàng chói lọi, thoạt nhìn giống như nhà giàu mới nổi. Bên cạnh còn mang theo hai nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, dáng người gợi cảm.
“Giám đốc Lộ, nghe nói anh dạo này công việc bề bộn quá ha, thật là lâu rồi không có gặp đó. Đi, buổi chiều là phải thả lỏng, thả lỏng!
“Thả lỏng” trong lời người trưởng thành nói, cái ý tứ đó dĩ nhiên bọn họ đều hiểu.
Sắc mặt Lộ Hướng Đông trong lúc nhất thời có chút không tốt. Hắn không muốn ở trước mặt con trai mình lại nói chuyện này.
Gã nhà giàu mới nổi hướng nữ nhân bên trái nháy mắt một cái. Nữ nhân kia vô cùng nhanh nhẹn tiến đến, duyên dáng ôm lấy cánh tay Lộ Hướng Đông, nửa trên khiêu gợi không biết vô tình hay cố ý cọ cọ vào cánh tay Lộ Hướng Đông, nũng nịu nói: “Giám đốc Lộ không biết ngài còn nhớ người ta không, chúng ta lúc đó…”
Lộ Hướng Đông gần như lập tức nghiêng người tránh xa khỏi nữ nhân kia, cũng đem cánh tay rút ra: “Không được, buổi chiều công ty tôi còn nhiều việc, không đi được.”
Gã nhà giàu mới nổi ôm người đàn bà bên cạnh đang thích thú cười nói: “Vậy thật là tiếc nha, tôi còn muốn nói…”
Lộ Hướng Đông sợ hắn nói ta cái gì, cắt lời hắn: “Tôi còn phải đưa con trai đến trường, cáo từ trước.”
Hắn hiện giờ chỉ muốn thay đổi hình tượng của mình trong lòng đứa con, càng không muốn làm cho nó phát sinh hiểu lầm gì về mình.
Người đàn bà kia hắn có nhận ra, là một người mẫu trẻ, cũng chưa có danh tiếng gì.
Ngày trước cũng nghĩ đến cặp với cô ta, nhưng mà, thực sự Lộ Hướng Đông cũng không có hảo cảm gì với cô ả.
Đương nhiên hiện giờ càng không thể, hắn bây giờ chỉ muốn làm một người ba tốt một chút.