Cậu sợ Lộ Hướng Đông không tin, nên lại bổ sung thêm một câu: “Ba, con không nói dối ba đâu, tất cả những gì con nói đều là sự thật đó.”
Lộ Hướng Đông cảm thấy bản thân mình sau khi trải qua chuyện này, trong lòng đã trở nên thanh tỉnh hơn không ít. Bình thường hắn rất dễ bị thuyết phục, nhưng hiện tại, dù cho Dư Viễn Phàm nói nhiều như vậy, hắn lại càng cảm thấy trái tim mình giá lạnh hơn, bởi vì hắn cảm thấy được nó đang một mực nói dối.
Hết thảy những gì nó nói, cũng chỉ vì muốn nhanh chóng được rời trại tạm gia, ít nhất là nó nghĩ thế.
Dư Viễn Phàm khóc lóc: “Ba, con còn là trẻ con mà, con mới có 14 tuổi thôi, sao ba có thể can tâm để con trở thành tội phạm thiếu niên, bị giam giữ nhiều năm như vậy. Ba… ba không thể đối xử với con như vậy. Ba… Con cũng là con của ba mà, con cũng giống Lộ Tu Triệt mà…"
Lộ Hướng Đông trầm mặc, hắn quả thật không đành lòng để Dư Viễn Phàm còn nhỏ tuổi như vậy đã thành tội phạm thiếu niên, nhưng mà…
“Hai đứa không giống nhau, Tiểu Triệt không xuống tay hại ông nội nó.”
Hiện giờ Lộ Hướng Đông mới chậm rãi thấy Lộ Tu Triệt thật là tốt. Dù rằng tính tình thằng bé không tốt lắm thật, nhưng mà ông cụ đã nói nó từ đầu đến cuối trước sau như một, sống nhiệt tình. Nó có chí tiến thủ, nhiệt tình học tập. Nó biết rõ khuyết điểm của bản thân, rất cố gắng, cũng không hề oán trách.
Dư Viễn Phàm cả giận nói: “Đó là bởi vì Lộ Tu Triệt không giống như con, nếu nó ở vào tình cảnh giống của con, thử xem nó có thể được như thế hay không? Ba, Lộ Tu Triệt từ nhỏ đã không phải lo cơm ăn áo mặc, được mọi người yêu thương. Con thì sao? Con cái gì cũng không có!”
Lộ Hướng Đông cảm thấy không thể thông cảm được với Dư Viễn Phàm nữa, hắn thở dài: “Hôm nay con rơi vào tình cảnh này, quả thật là có liên quan đến ta.”
“Đúng vậy, có liên quan đến ba đó. Con có ngày hôm nay, đều là chuyện của người lớn các người, có quan hệ gì tới con chứ? Nếu con từ nhỏ cũng được sống trong điều kiện như Lộ Tu Triệt, nếu ba có thể sớm một chút đón chúng con về nhà họ Lộ, nếu ông già kia không ngăn cản, sự tình đã không diễn ra thế này!”
Lộ Hướng Đông thở dài một tiếng, Dư Viễn Phàm nói một đống đều là vấn đề của người khác, tất cả trách nhiệm đều do người khác, mà nó dường như là bị mọi người mắc nợ vậy. Nó tới bây giờ cũng không hề nghĩ xem, chẳng lẽ nó không có một chút vấn đề nào sao?
Dư Viễn Phàm nghĩ Lộ Hướng Đông đã mềm lòng: “Ba, ba mau lên, ba nhanh nhanh đưa con ra ngoài đi. Con không muốn ở trong này một ngày nào nữa, nơi này căn bản không phải là nơi cho người ở.”
Dư Viễn Phàm tưởng tượng về sau bản thân mình còn phải ở tại đây sống trong hoàn cảnh này thêm nhiều năm sau nữa, cậu liền cảm thấy cuộc sống này thật là sống không bằng chết.
Lộ Hướng Đông lại hỏi một câu: “Con bây giờ không lẽ cảm thấy tất cả mọi lỗi lầm đều là của người khác, con không hề sai sao?”
Dư Viễn Phàm đã cực kỳ mất kiên nhẫn: “Ba, người rốt cuộc có ý gì vậy, chẳng lẽ ba không nghĩ đến chuyện cứu con ra sao? Ba không phải là ba con sao, ba sao có thể bất công như vậy? Con không đòi hỏi cùng Lộ Tu Triệt phân chia gia sản, hiện giờ con chỉ muốn được ra ngoài, người cũng không chịu giúp sao?”
Trong lòng Lộ Hướng Đông thất vọng cực độ, lúc này, vậy mà nó còn muốn nói chuyện chia tài sản ư?
Hắn lắc đầu nói: “Không phải là ta không giúp con, chỉ là ta không có quyền lực đó. Người con hại là ông nội, nếu ông nội tỉnh lại, nếu ông ấy cảm thấy có thể tha thứ cho con thì đến lúc đó ông ấy tự nhiên sẽ yêu cầu rút đơn. Nhưng ta lại không thể, ta không thể thay ông nội con quyết định…”
Lộ Hướng Đông lúc này cảm thấy đầu óc mình thanh tỉnh hơn một ít, không có nóng máu lên mà nói được để ta giúp con.
Người bị tổn thương thiếu chút nữa mạng cũng không giữ được không phải là hắn mà là ba hắn, bây giờ ông còn chưa tỉnh lại, mà chuyện ông có thể tỉnh lại hay không cũng không ai biết.