"Cô chẳng lẽ không nghĩ rằng, nó chỉ là một đứa trẻ mới 14 tuổi, làm sao nó có thể tiếp cận được loại dược phẩm bị cấm này chứ?”
Dư Mộng Nhân nhíu mày: “Cái này… Tôi cũng hiếu kỳ, nhưng mà vấn đề này chẳng phải các người tới hỏi nó là được sao?”
Cô ta dám chắc Dư Viễn Phàm đã nói ra là do cô ta đưa cho. Nhưng mà cái này không quan trọng, bởi vì không có chứng cứ. Nó nói là cô ta đưa, vậy chứng cứ đâu? Ai thấy?
Dư Mộng Nhân từ sớm đã đem phần thuốc thừa xử lý xong rồi, cô ta cẩn thận đề phòng bị phát hiện nên bao nhiêu chứng cứ đều đã xử lý sạch sẽ, bằng không cô ta cũng chẳng thể không chút lo lắng như vậy.
Cảnh sát lắc đầu: “Nhưng chuyện này hỏi cô vẫn là rõ ràng hơn cả, dù sao thuốc này cô cũng là người biết rõ nhất.”
Dư Mộng Nhân cắn đầu lưỡi một chút: “Đồng chí cảnh sát, những lời này anh nói tôi nghe không hiểu…”
Cảnh sát không đợi cô ta nói xong: “Nhìn xem, cô có nhận ra người này không?”
Cảnh sát đang thẩm vấn đứng lên, hé ra một bức ảnh chụp đưa tới trước mặt Dư Mộng Nhân.
Dư Mộng Nhân nhìn thấy người trong ảnh chụp, thân mình run lên một chút. Đây chính là người đã bán thuốc cho cô ta, làn da ngăm đen, vóc dáng thấp bé, trên mặt còn một vết sẹo do bỏng lưu lại.
Cô ta nắm chặt tay, cố gắng ổn định tâm thần: “Tôi… Không biết, người này tôi chưa từng gặp qua.”
Cô ta cho dù chết cũng không thừa nhận, cô ta không tin cảnh sát còn có biện pháp khác.
Cảnh sát nói: “Nhưng mà người trong ảnh lại nói từng gặp cô đó.”
Trong lòng Dư Mộng Nhân bối rối: “Có thể là hắn nhận nhầm, tôi... cũng chưa từng gặp qua hắn, càng không thể tìm hắn để mà mua thuốc.”
Cảnh sát nở nụ cười: “Tôi vẫn còn chưa nói hắn làm cái gì, chỉ là hỏi cô có nhận ra hắn không thôi mà. Cô làm sao lại biết là hắn bán thuốc?”
Sắc mặt Dư Mộng Nhân trong nháy mắt trắng bệch. Thôi xong rồi, chưa đánh đã khai. Thế này nguy rồi, chính cô ta thừa nhận. Cô ta chỉ có thể kiên trì nói: “Tôi… Tôi vừa rồi chỉ thuận miệng đoán thôi. Tôi… Tôi nào có biết hắn chính là kẻ bán thuốc…”
“Cô nói dối đã vô dụng, chúng tôi tìn được gã buôn lậu bán thuốc cho cô. Hắn đã chỉ ra và xác nhận cô chính là người mua thuốc của hắn, hơn nữa còn có thể ra tòa làm chứng lúc công tố. Bây giờ lời nói của cô cũng chẳng quan trọng gì nữa cả.”
Dư Mộng Nhân thấy chuyện mua thuốc đã định rồi, chỉ có thể nói: “Cho dù là tôi mua thì thế nào, người không phải là do tôi giết.”
Cảnh sát gật đầu: “Đúng vậy, người đích xác không phải là do cô giết, nhưng cô lại là chủ mưu, cô giật dây cả vụ án giết người. Từ mua thuốc đến xúi giục đầu độc tất cả quá trình cô đều tham dự. Con trai cô cũng đã thừa nhận rồi, là cô sai khiến nó đi giết người. Cô mới là chủ mưu, còn nó chỉ bị lợi dụng mà thôi.”
Dư Mộng Nhân khiếp sợ, cơ thịt khắp người đều co rúm: “Cái gì? Anh nói Tiểu Phàm nó chỉ điểm tôi sao? Nó nói rằng tôi xúi giục nó giết người?”
Cô ta nghĩ đến sự tình có thể đã bại lộ, nhưng mà cô ta vẫn không sợ. Bởi vì cô ta không hề động thủ, nhiều nhất cô ta cũng chỉ đi mua thuốc thôi, nhưng lại không phải là thuốc độc.
Co dù cảnh sát có điều tra ra, cô có thể có trách nhiệm gì chứ? Mua thuốc cấm là trái pháp luật, nhưng mà, có thể nghiêm trọng đến đâu chứ?
Con trai lấy trộm thuốc của cô ta đi giết người, cái này cùng cô ta có cái quan hệ gì chứ? Cô ta cũng không biết.
Thế nhưng Dư Mộng Nhân vạn lần cũng không ngờ tới, Dư Viễn Phàm thế mà lại nói dối, sẽ vì trốn tránh trách nhiệm mà nói dối là nó bị cô ta xúi giục mà làm.
Nhưng tại sao cảnh sát lại tin.
Cánh sát gật đầu: “Đúng vậy, con trai cô chính mồm thừa nhận là cô xúi giục nó đi giết người, là cô đưa thuốc cho nó. Hết thảy những gì nó làm, đều là nghe theo an bài của cô. Cho nên, nó là tòng phạm, còn cô lên kế hoạch giết người, xúi giục giết người.”