Dư Mộng Nhân cười nhếch mép: “Đúng vậy, anh không vui, anh tức giận, có thể xả giận vào tôi, nhưng rốt cuộc thì tôi đã sai ở đâu? Anh thậm chí đến cả một câu cũng không để cho tôi nói, đạp một nhát giết chết con tôi. Lộ Hướng Đông, anh có biết không, nó đã được hai tháng rồi… bác sĩ nói, từ nay về sau tôi không có con được nữa, anh đã hài lòng chưa?”
Dư Mộng Nhân bỗng nhiên lên giọng, hai mắt cô ta rưng rưng nước, chất chứa đầy uất hận, đau lòng, tiếc nuối…
Dường như, cả người cô ta bỗng chốc bị lần sảy thai này làm cho suy sụp hoàn toàn, ánh mắt nhìn Lộ Hướng Đông không còn chút dịu dàng và tình tứ nào như trước đây nữa.
Lộ Hướng Đông đau nhói lòng, đã… hai tháng rồi, nhưng hắn ta lại chưa từng biết đến… Hắn tự mình giết chết con mình, còn… còn hại cô không thể nào mang thai được nữa.
Lộ Hướng Đông rất muốn tát cho mình một cái, rốt cuộc thì hắn đã làm gì thế này?
Hắn thấy mình đúng là một người thất bại, ba không hài lòng, con không hài lòng, đến cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ nổi, đến cả chính con mình cũng tự tay hại chết…
Khóe mắt Dư Mộng Nhân đỏ hoe, mọng nước, nhìn Lộ Hướng Đông, dằn từng tiếng một: “Lộ Hướng Đông, tôi thật hối hận, tôi thực sự không nên gặp phải anh, không nên động lòng trước anh hết lần này đến lần khác, càng không nên yêu anh, không nên mộng tưởng về anh, không nên tưởng rằng anh có thể bảo vệ cho tôi, có thể cho tôi một gia đình…”
Dư Mộng Nhân nước mắt ròng ròng, chỉ tay vào thẳng mặt Lộ Hướng Đông: “Anh có biết không, vì anh mà cả đời đã bị hủy hoại rồi, thậm chí bây giờ tôi còn không thể làm một người mẹ được nữa.”
Lộ Hướng Đông đưa thay lên tát vào mặt mình, “Xin lỗi em, Dư Mộng Nhân, anh có lỗi với em… Lần này anh sai rồi, là anh không đúng, lúc đó.. lúc đó anh bị ông già ép không biết phải làm thế nào… em nghe anh giải thích có được không?”