Uống hết hai chai vang đỏ, Lộ Hướng Đông đã ngà ngà say, hắn kéo một cô giúp việc đã làm ở nhà này hơn 10 năm nói: “Cô nói xem, tại sao, hả? Tại sao con trai tôi giờ lại đối với tôi như thế. Tôi biết... tôi biết tôi không thường xuyên trở về là... là không đúng, nhưng trước đây không phải cũng như thế sao?”
Cô giúp việc này đã làm việc ở Lộ gia nhiều năm rồi, cũng không phải sợ hãi Lộ Hướng Đông như những người mới. Cô đã làm mẹ, con trai còn lớn hơn Lộ Tu Triệt một chút, cô nói: “Tiên sinh, nhưng ngài đã quên rằng, trẻ con sẽ từ từ trưởng thành... Chúng đã không dùng cặp mắt đơn thuần nhìn ngắm thế giới này nữa, chúng học cách dùng trái tim để cảm nhận, bình thường ngài dành cho chúng bao nhiêu yêu thương, chúng sẽ trả lại ngài bấy nhiêu. Thiếu gia đã lớn rồi, cậu ấy không còn là đứa bé như trước kia nữa.”
Những điều mà cô nói, Lộ Hướng Đông cũng chẳng để trong lòng, hắn luôn miệng lẩm bẩm, vì sao con trai bây giờ càng ngày càng xa lạ với hắn, vì sao không thể giống như trước kia.
Cô giúp việc thở dài, thiếu gia đã trưởng thành rồi, nhưng hiển nhiên, tiên sinh thì không nghĩ thế, ông ấy vốn không biết con trai mình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cũng chẳng dốc sức làm tròn trách nhiệm một người cha, sinh dưỡng hai chữ này, ông chỉ làm được chữ đầu tiên, còn chữ dưỡng dục đằng sau, lại hoàn toàn không làm được.
Haiz...
...
Lộ Hướng Đông giữa đêm uống say bí tỉ, ở phòng khách điên cuồng một lúc, lại chạy lên lầu đi gõ cửa, nhưng Lộ Tu Triệt vốn không thèm để ý đến hắn. Cuối cùng, hắn ở dưới lầu say như chết, cô giúp việc không dám nâng hắn lên, chỉ đành lên phòng tìm một chiếc chăn, đắp cho hắn.
Ngày thứ hai, Lộ Hướng Đông tỉnh lại phát hiện bản thân đang nằm ở phòng khách, liền bò dậy, xoa xoa cái đầu sắp nứt ra vì rượu, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, sao tôi lại nằm đây?”
Cô giúp việc cẩn thận đáp: “Tiên sinh, tối qua ngài uống say ngài quên rồi sao?”